Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 827: Thành Chủ Thành Vạn Khô Là Người Thú



Bão cát ở rừng Vạn Khô chưa bao giờ ngừng thổi qua, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai nó vẫn cứ thổi như vậy.

- Dính một lần như vậy đã làm ta hết sạch cơn buồn ngủ rồi.

Hộ vệ trẻ tuổi bĩu môi, hắn lại khép hờ đôi mắt phiếm hồng của mình, nhìn về phía xa xa ở trên không trung.

- Cái gì vậy?

Đôi mắt đang khép hờ của hắn đột nhiên mở to ra, hắn nhìn thấy ở xa xa ngoài kia xuất hiện một điểm ánh sáng, điểm ánh sáng đó đang rất nhanh di động về hướng thành Vạn Khô.

- Có chuyện gì thế?

Lão hộ vệ ngáp một cái hỏi.

Hộ vệ trẻ tuổi vội vàng đứng lên, kinh hô:

- Mau nhìn, có ánh sáng đang tiến lại gần đây.

- Ánh sáng gì cơ?

Lão hộ vệ nghi hoặc nghiêng đầu, ánh sáng đã sắp tới cửa thành bọn họ.

Ông ông.

Một toa thuyền bằng ngọc lưu ly thật lớn xuất hiện ở bầu trời phía trên tường thành, ánh sáng của nó chiếu sáng tới nửa toà thành Vạn Khô.

- Này, đây là cái gì?

Lão hộ vệ trừng lớn đôi mắt hơi đục ngầu của mình, hắn cố gắng muốn nhìn rõ ràng một chút cái toa thuyền bằng ngọc lưu ly bên trong biển cát bay đầy trời.

Vù vù....

Có hai bóng dáng từ trên trời rơi xuống, Hạ Nạp Ân vỗ cánh, hắn đi trước Mục Lương một bước với tư cách là người dẫn đường.

- Đó là... Đại Thiên Sứ của thành Phi Điểu!!

Lão hộ vệ kinh ngạc nói tiếng, hắn nhận ra người kia vì thành bọn họ cũng có giao dịch lui tới với Hạ Nạp Ân.

- Thành chủ của các ngươi ở trong thành không?

Hạ Nạp Ân trầm giọng hỏi.

Lão hộ vệ nuốt nước miếng, hắn cất giọng khô khốc nói:

- Thưa Đại thiên sứ, lúc này, thành chủ đại nhân đã đi nghỉ ngơi rồi.

Hạ Nạp Ân nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương, lên tiếng xin chỉ thị:

- Đại nhân Mục Lương, chuyện này…

- Vậy đi đánh thức hắn đi.

Mục Lương ngữ khí bình thản nói.

Anh muốn sớm một chút quay về thành Huyền Vũ, cho nên phải nhanh chóng hoàn thành một số chuyện.

Lão hộ vệ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Đội trưởng Đại thiên sứ lại gọi người trẻ tuổi kia là đại nhân sao?

- Được rồi.

Hạ Nạp Ân cười khổ một tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn về phía lão hộ vệ, trầm giọng nói:

- Đi, mấy người các ngươi hãy đi đánh thức thành chủ đại nhân.

- Này, chuyện đó không tốt lắm đâu…

Lão hộ vệ lộ ra vẻ mặt khó xử, trong đáy mắt hắn còn có sự e ngại nồng đậm.

Khi thành chủ thành Vạn Khô nghỉ ngơi, hắn ghét nhất là bị người quấy rầy giấc ngủ của hắn, không cẩn thận người làm phiền hắn còn bị hắn cho một cái tát chụp chết.

- Xem ra ta phải tự mình đánh thức hắn thôi.

Mục Lương nhíu mày, đem khí thế bản thân tản ra bên ngoài.

Không bao lâu sau, một tiếng rống giận kinh khủng phát ra.

- Là ai dám quấy rầy giấc ngủ của ta?

- Tính tình không nhỏ.

Mục Lương nhướng mày, anh im lặng đứng đợi.

Lão hộ vệ cảm thấy vô cùng kinh hãi, hắn trốn ở sau bức tường thành không dám ló đầu ra.

Ầm ầm....

Đại địa chấn động, dường như có cái gì đó đang tiến lại gần mấy người bọn họ.

Không bao lâu sau, một người thú có cái đầu khỉ cao lớn bước ra từ bóng tối.

Tân Phong, thành chủ thành Vạn Khô, là một vị người thú đầu khỉ có thực lực cấp 7 đỉnh giai. Chiều cao của hắn đạt bốn mét, gấp đôi một người trưởng thành.

- Ái chà, là người thú.

Trên toa thuyền làm bằng ngọc lưu ly, Hổ Tây trừng lớn đôi mắt tò mò nhìn xuống phía dưới.

- Tân Phong các hạ.

Hạ Nạp Ân mở miệng chào hỏi.

Tân Phong nghiêm mặt, tức giận nói:

- Hạ Nạp Ân, tại sao đang đêm hôm ngươi lại đến quấy rầy giấc ngủ của ta, ngươi muốn chết phải không?

Bị người đánh thức cho nên tâm tình hắn đang cực kỳ khó chịu, có một loại xúc động một lời không hợp ngay lập tức muốn động võ.

Da mặt Hạ Nạp Ân giật giật, hắn kiên nhẫn nói:

- Tân Phong các hạ, đại nhân Mục Lương tìm ngươi có việc.

- Đại nhân Mục Lương?

Tân Phong khép hờ đôi mắt thú của mình, sắc mặt hắn vô cùng lạnh lùng đánh giá Mục Lương.

Sắc mặt của Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Xin chào, lần này, ta đến chủ yếu là muốn cùng ngươi thực hiện một giao dịch.

- Đàm phán giao dịch sao?

Đôi mắt Tân Phong giận dữ trừng lớn lên, hắn tỏ ra vô cùng khó chịu nói:

- Đàm cái rắm giao dịch, đừng tới quấy rầy ta ngủ.

Hạ Nạp Ân có ý tốt lên tiếng nhắc nhở hắn, nói:

- Thành chủ Tân Phong, thỉnh ngài lễ phép một chút đối với đại nhân.

- Cút ngay!

Tân Phong giận dữ thét lên một tiếng.

Mục Lương khép hờ đôi mắt màu đen, dao động vô hình từ người anh khuếch tán đi ra ngoài.

Ông......

Trọng lực lĩnh vực bao phủ tên người thú đầu khỉ, trọng lực gấp trăm lần trong nháy mắt áp ở trên người hắn.

- Á! Đây là cái gì??

Tân Phong kêu lên một tiếng đau đớn. Trong đầu hắn đầy thắc mắt không biết trọng lực này từ đâu chui ra, thân thể hắn không thể nhúc nhích, chỉ còn lại có một đôi đôi mắt có thể chuyển động......

- Tỉnh táo lại chưa? Chúng ta có thể vui vẻ nói chuyện với nhau.

Mục Lương nghiêm túc nói. Anh từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt người thú đầu khỉ.

- Quả nhiên!

Hạ Nạp Ân vừa lên tiếng nhắc nhở người kia, đã thấy một màn này xảy ra, hắn không biết làm gì khác ngoài cười khổ một tiếng. Hắn đã sớm dự đoán được chuyện này rồi. Dựa vào tính tình của thành chủ thành Vạn Khô, chắc chắn sẽ mạo phạm đến Mục Lương.

- Ngươi là ai?

Tân Phong giận dữ gào lên một tiếng, hắn đang muốn mạnh mẽ đứng lên, nhưng không thành công.

- Ta là Mục Lương, thành chủ Thành Huyền Vũ.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Thành chủ Thành Huyền Vũ sao?

Tân Phong ngừng lại động tác giãy dụa của mình, cái danh hào này rất quen thuộc.

Hắn nhíu mày suy nghĩ, sau đó từ khóe mắt hắn nhìn thấy Hạ Nạp Ân, lúc này hắn mới nhớ ra mình đã nghe cái tên thành Huyền Vũ này ở đâu rồi. Hắn đã nghe thấy thành Huyền Vũ từ lần đầu tiên nó xuất hiện ở Thành Phi Điểu, khi đó nó đã gây ra một vụ xôn xao không hề nhỏ.

Đối với thành phố có khả năng di động này, người ta tỏ ra vô cùng tò mò, cho nên các thế lực lớn ở quanh khu vực rừng Vạn Khô dù ít dù nhiều cũng có tìm hiểu tình huống của nó.

- Ngươi chính là yhành chủ Thành Huyền Vũ sao?

Tân Phong kinh ngạc hô lên một tiếng, hắn đang cố gắng muốn ngẩng đầu lên.

- Tỉnh táo lại chưa?

Mục Lương nhìn xuống khuôn mặt của thú nhân đầu khỉ.

- Bình tĩnh lại rồi.

Tân Phong cười khổ nói.

Thực lực của Mục Lương rõ ràng phải mạnh hơn so với hắn, người xưa có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn nhún nhường người mạnh hơn hắn cũng là lẽ bình thường. Mục Lương nghe vậy ý niệm vừa động, điều khiển xoá bỏ trọng lực.

- Hô.....

Tân Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng lên vỗ tro bụi dính trên quần áo của mình.

- Thật có lỗi.

Mục Lương áy náy nói.

Nếu anh tới với mục đích đàm phán giao dịch, thì không nên dùng thủ đoạn quá cứng rắn với đối phương, lúc nào nên mềm dẻo thì phải mềm dẻo.

- Không có việc gì.

Tân Phong khoát tay áo, vẻ mặt bất cần.

Lúc này trên toa thuyền bằng ngọc lưu ly, Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi:

- Diêu Nhi, hắn không giận dữ sao?

- Không có đâu, hắn đang nói thật.

Diêu Nhi nhu thuận nói.

Ly Nguyệt mím đôi môi hồng, nên nói rằng thành chủ thành Vạn Khô này là một người hào sảng? Hay nên nói rằng hắn là một người thô lỗ đây?

Mục Lương đánh giá người thú đầu khỉ, thấy hắn cả người đầy cát bụi, anh hỏi:

- Có cần ta giúp ngươi tắm rửa một cái không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận