Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1617: Tranh Giành Giữa Các Cô Gái

Ngải Lỵ Na lạnh lẽo cất tiếng nói:

- Nhanh đi, còn muốn ta phải mời ngươi sao?

- Không dám, không dám.

Trán người đàn ông thấm đẫm mồ hôi.

Hắn vội vàng đứng lên, dáng vẻ ảo não đi ra cùng cô gái tóc hồng.

- Chúng ta không xuống xe sao?

Tố Cẩm kinh ngạc hỏi.

- Còn chưa tới Phố Buôn Bán.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.

- Vệ Thành số 1 này là thế nào đây?

Tố Cẩm lại hỏi.

Nguyệt Thấm Lan giải thích một cách dễ hiểu nhất:

- Có thể hiểu là thành trong thành, là một thành nhỏ bên trong thành Huyền Vũ.

- Thì ra là thế.

Tố Cẩm như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu một cái.

Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, xe lửa lần thứ hai khởi động, lại không nhịn được nói thêm:

- Thành Huyền Vũ lại mở rộng hơn rồi.

Âm thanh thanh thuý của Nguyệt Thấm Lan vang lên:

- So với lần trước ngươi tới, thì hiện tại lớn hơn gấp mười lần rồi.

- …

Yết hầu Tố Cẩm giật giật nhưng không lên tiếng, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.

Lại qua nửa giờ nữa, những bức tường thành cao ngất đập vào tầm mắt, tốc độ của xe lửa cũng giảm dần.

- Đã đến.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt ra cửa sổ, giãn cơ thể đã ngồi quá lâu.

Bỗng nhiên cô nhớ tới một người, nghiêng đầu nói:

- Đúng rồi, ngày mai trong thành có buổi đấu giá, ngươi có muốn đi xem không?

- Buổi đấu giá, do thành Huyền Vũ tổ chức sao?

Tố Cẩm kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

- Ta muốn đi.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan nhìn cô, nói:

- Ta sẽ sắp xếp.

Xe lửa đến trạm ở phố buôn bán, đi chầm chậm vào sân ga, rung động cũng ngừng lại.

Cửa buồng xe mở ra, Nguyệt Thấm Lan đứng dậy mang theo Tố Cẩm xuống xe, nhanh chóng rời khỏi trạm xe lửa từ thông đạo.

Hai người đi xuyên qua Úng Thành, đi vào Phố Buôn Bán phồn hoa, bên tai là tiếng người huyên náo, một cảnh tượng thật náo nhiệt.

- So với thành Bắc Hải, đúng là còn phồn hoa hơn nữa.

Ánh mắt Tố Cẩm lộ ra màu sắc thán phục.

Đôi mắt đẹp của cô nhìn khắp xung quanh, rất nhanh bị hấp dẫn bởi tòa nhà cao nhất nơi này, Trung tâm Huyền Vũ.

- Vào xem một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan mấp máy đôi môi đỏ mọng, quyết định làm tròn nghĩa vụ của một chủ nhà, mang Tố Cẩm đi khắp nơi thăm thú.

- Được.

Tố Cẩm đi theo.

Hai người đi vào bên trong, đại sảnh tráng lệ xa xỉ, thiếu chút nữa làm mù đôi mắt đẹp của Tố Cẩm rồi.

- Thật xa xỉ.

Môi mọng khẽ nhếch, trong lòng cô chấn động.

- Lầu một là đại sảnh của trung tâm, không có gì đáng xem, ta dẫn ngươi lên trên xem…

Nguyệt Thấm Lan khoát tay áo, nhân viên chuyên vận hành thang bước đến.

Hai người đứng lên thang vận chuyển đến lầu hai, đập vào mắt là từng gian cửa hàng, hàng hoá giao dịch đều là tinh phẩm, giá cả so với bên ngoài đều đắt hơn.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu hỏi:

- Có muốn đi dạo một chút không?

- Có thể sao?

Tố Cẩm lên tiếng, đi vào gian thứ nhất của cửa hàng, là một cửa hàng bán nước hoa.

Nơi này đều là nước hoa tinh phẩm, những chai kia cũng chính là thiết kế mới nhất, chất lượng đều cho Duy Lệ Á quản lý, những cửa hàng khác không có.

- Thật thơm quá.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm phát sáng, đứng lì ở trước quầy hàng.

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói:

- Đưa cho cô ấy thử.

- Vâng.

Nhân viên trong cửa hàng cung kính gật đầu, lấy nước hoa từ trong quầy ra, mở nắp đưa cho Tố Cẩm.

- Hương thơm dễ chịu quá.

Tố Cẩm hít một hơi, để mùi hương xông vào mũi, khiến cô có chút ngất ngây.

Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói:

- Thích sao, chai này tặng ngươi.

- Cảm ơn.

Tố Cẩm không từ chối, sự thực là cô cũng rất thích chai nước hoa này.

- Ghi sổ.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn nhân viên cửa hàng.

- Dạ.

Nhân viên liền vội vàng gật đầu.

Tố Cẩm giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy, đi dạo ở trung tâm đã hơn nửa ngày, cuối cùng đến lúc rời đi vẫn có cảm giác như chưa thoả mãn.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, nói:

- Tố Cẩm muội muội yêu thích nơi này như vậy, đêm nay có thể ngủ lại đây, trên lầu còn có gian phòng nữa mà.

- Không cần đâu, buổi tối ta còn muốn tham khảo thư pháp với Mục Lương, phải trở về thôi.

Tố Cẩm lắc đầu từ chối.

Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ tiếc nuối, cô còn tưởng rằng có thể giữ chân Tố Cẩm ở lại Trung tâm Huyền Vũ.

Con mắt màu xanh nước biển của cô chuyển động, ưu nhã nói:

- Ta dẫn ngươi đi xem rạp chiếu phim.

- Rạp chiếu phim là cái gì?

Tố Cẩm cảm thấy có hứng thú hỏi.

- Đi đến sẽ biết, đây cũng là phát minh của Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan cười tủm tỉm nói.

- Được rồi.

Tố Cẩm không thể từ chối.

Những phát minh của Mục Lương cô đều muốn nhanh chóng được chiêm ngưỡng. Cô theo Nguyệt Thấm Lan rời khỏi tòa nhà cao tầng, đi thẳng đến khu rạp chiếu phim.

Lợi dụng địa vị của mình, Nguyệt Thấm Lan rất nhanh đã mua được hai vé xem phim, dẫn Tố Cẩm vào rạp.

Đến những bộ phim phía sau, Tố Cẩm đã bị hấp dẫn, chìm đắm vào các tình tiết của phim điện ảnh, đồng thời càng ao ước một tình yêu chung thuỷ của công chúa và hoàng tử.

Phim chiếu được một nửa, Nguyệt Thấm Lan lấy cớ cần rời đi, để Tố Cẩm ở lại một mình.

………….

Buổi tối, khu vực Trung Ương thành Huyền Vũ.

Trong nhà ăn của Cung điện, đám người Mục Lương ngồi xuống, chuẩn bị thưởng thức bữa tối hôm nay.

- Ngày hôm nay ăn lẩu sao?

Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt sáng lên, cô nhìn nồi lẩu chính giữa bàn, yết hầu nhịn không được giật giật.

- Thành chủ đại nhân nói lâu rồi chưa ăn, cho nên mới quyết định ăn lẩu.

Ba Phù ngây thơ nói.

- Đúng thật là lâu lắm rồi chưa lẩu.

Đám người Ngôn Băng gật đầu đồng ý.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nghiêng đầu dặn dò:

- Đi gọi Vưu Phi Nhi và Lạc Già tới đây đi.

- Để ta đi.

Tiểu Tử nhu thuận mở miệng, xoay người rời khỏi nhà hàng đến Thiên Điện. Mễ Nặc kéo Mễ Á ngồi xuống, tự tay lấy nước chấm đặt trước mặt cô.

- Trông thật ngon.

Đôi mắt đỏ rực của Mễ Á tỏa sáng lấp lánh. Một lát sau, cũng không lâu lắm, Vưu Phi Nhi và Lạc Già tới.

- Thật là thơm, còn chưa đến nơi đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Lạc Già cười dịu dàng nói.

- Đúng vậy, ta đói lắm rồi.

Vưu Phi Nhi nói rồi liếc nhìn Mục Lương một cái, khuôn mặt cười tươi hơi phiếm hồng.

Hi Bối Kỳ ngây thơ thúc giục:

- Mau ngồi đi, ngồi đi, dùng bữa thôi.

Đám người lần lượt ngồi xuống, nhìn thấy chiếc bàn đầy thịt và rau xanh, thèm ăn đến chảy nước miếng. Mễ Nặc nhìn quanh đám người một vòng, kinh ngạc nói:

- Chị Hồ Tiên còn chưa trở lại sao?

- Ngài ấy đang đi, cũng sắp đến rồi.

Ba Phù khôn khéo nói.

- Vậy chờ một chút đi.

Mục Lương liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, lúc này là sáu giờ ba mươi phút. Anh nghĩ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghi hoặc hỏi:

- Tố Cẩm đâu?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi màu xanh nước biển, ưu nhã nói:

- Tố Cẩm thích phim ảnh, vẫn còn ở rạp chiếu phim Phố Buôn Bán, không muốn bỏ về.

Cô nhìn về phía cửa phòng ăn, Diêu Nhi tối hôm nay cũng không ở trong cung.

- Vậy thế này đi, chờ buổi đấu giá ngày mai kết thúc sẽ cảm ơn cô ấy.

Mục Lương chậm rãi gật đầu. Tố Cẩm tặng anh Thú Trấn Sơn, phải cảm ơn cô ấy mới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận