Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 977:Các Hạ Có Vừa Lòng Không?

Long Cốc Chủ lộ ra vẻ mặt âm trầm, hai con ngươi của lão gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh nhạt của Mục Lương. Yết hầu lão lên xuống hai lần, sau đó mới trầm giọng hỏi:

- Giao dịch chuyện gì?

- Ta giúp ngươi giải quyết bầy Rồng Biển này, ngươi cho ta cái cây này, cho... Ta thêm năm mươi vạn viên tinh hạch sơ cấp trung đẳng.

Mục Lương vung ống tay áo lên, chỉ về phía cây Long Thụ đang phát ra mùi hương lạ lùng.

- Các hạ, ngươi đang đùa với ta đúng không?

Sắc mặt Long Cốc Chủ càng lúc càng âm trầm.

- Ta nên hiểu câu này nghĩa là, các hạ muốn dùng sinh mạnh của mình, cùng tồn vong của cốc Phi Long, có đúng không?

Mục Lương nhướng mày, cười nhạt nói:

- Hay là nói, sinh mạng của các hạ và cốc Phi Long không giá trị bằng một gốc cây và năm mươi vạn (500.000) tinh hạch hung thú?

- Không, ta cho rằng các hạ không giải quyết được vấn đề trước mắt.

Long Cốc Chủ cất giọng lạnh lùng nói.

Trong mắt lão, nếu đối phương có thể giải quyết được tuyệt cảnh mà cốc Phi Long đang đối mặt, lão miễn cưỡng có thể dùng Long Thụ và năm mươi vạn tinh hạch hung thú làm giao dịch.

Chỉ cần lão và Long Vương sống sót, cơ hội sẽ luôn còn, hơn nữa, cốc Phi Long cũng sẽ không vì khó khăn này mà xuống dốc.

- Có thể giải quyết hay không, đó là vấn đề của ta.

Mục Lương hướng ánh mắt bình tĩnh, nhìn xuống Long Chủ, lạnh nhạt hỏi:

- Ta chỉ hỏi ngươi có làm giao dịch này hay không?

Ngang ngang ngang ngang ngang …

Bầy Rồng Biển rít gào một tiếng, tốc độ nước biển tràn tới lại nhanh hơn. Tất cả chúng đồng loạt đưa mắt cảnh giác nhìn Long Vương với đám người Mục Lương.

Long Cốc Chủ nhìn quanh bốn phía, sáu con Rồng Biển cấp tám phát ra khí tức làm cho lão bực mình, lão lại do dự, không muốn đối mặt với tử vong.

Cuối cùng, lão ôm tâm lý biến ngựa chết thành ngựa sống, cắn răng quát:

- Làm!

- Được.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.

Sỡ dĩ anh ra tay, chủ yếu vì bầy Rồng Biển trước mắt.

Sáu con Rồng Biển cấp tám, tinh hạch của chúng nó có thể chuyển hóa thành sáu triệu điểm tiến hoá. Hai chân Mục Lương chạm đất, một luồng dao động vô hình lấy anh làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

Anh nâng tay lên, thi triển ra nhiều loại năng lực cùng một lúc.

Lĩnh Vực Trọng Lực bao trùm khắp khu vực Long Điện, trọng lực gấp mười lần đè xuống, hạn chế tốc độ di động của Rồng Biển. Đồng thời nước biển chung quanh dưới sự khống chế của Mục Lương, không còn tràn tới bao phủ Long Vương nữa.

Vù vù… Kết băng.

Lòng bàn tay Mục Lương hướng về bên ngoài, khí tức hàn băng từ trên người anh tản ra, hình thành một vòng sóng gợn màu trắng, nhanh chóng va chạm vào nước biển, sau đó đóng băng chúng. Bầy Rồng Biển cũng không lui bước, ngược lại, chúng bắt đầu phản kháng, có ý đồ khống chế nước biển đánh sâu vào đám người Mục Lương.

- Vô dụng.

Vẻ mặt Mục Lương lạnh nhạt, anh phân tâm sử dụng thêm năng lực, tăng cường khống chế nước biển. Bầy Rồng Biển rống giận. Nếu mất đi thiên phú điều khiển nước, chúng nó không khác gì một con hung thú đã bị nhổ sạch răng nanh.

- Điện đến.

Mục Lương lạnh giọng mở miệng.

Xẹt xẹt xẹt …

Từng tia điện màu tím lượn lờ quanh người anh. Tiếp đó, anh nâng tay lên dùng sức vẫy xuống. Tia điện màu tím nhanh như chớp bổ về phía Bầy Rồng Biển đang giãy dụa trong nước.

Ngang ngang ngang ngang ngang …

Bầy Rồng Biển phẫn nộ gầm rú. Chúng bị từng đạo tia điện đánh trúng, thân thể toát ra khói đen. Rồng Biển đã muốn rời đi, nhưng dưới sự tồn tại của Trọng Lực Lĩnh Vực, chúng nó khó có thể di động được.

Nước biển đã bài xích chúng nó, đồng thời nước biển cũng rất nhanh bị ngưng kết thành hàn băng. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chúng nó đã không còn cơ hội rời khỏi.

Không khí xung quanh đã yên tĩnh lại, khiến cho thanh âm nước biển bị đông kết trở nên vô cùng rõ ràng.

Răng rắc răng rắc …

Chỉ trong vài lần hô hấp, bầy Rồng Biển vây công cốc Phi Long cùng với nước biển, toàn bộ đều bị đông lạnh thành hàn băng.

Long Cốc Chủ trợn mắt há hốc mồm, đứng ngây ngốc nhìn một màn này, biểu tình trên mặt lão giống như vừa gặp quỷ, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.

- Không phải ta đang nằm mơ chứ?

Tam đội trưởng Long Vệ run giọng mở miệng.

Đúng lúc đó, hàn khí ập vào mặt, khiến cho những người đang há hốc mồm kia run rẩy một cái, lập tức phục hồi lại tinh thần.

- Các hạ có vừa lòng không?

Mục Lương vỗ tay, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Long Cốc Chủ.

- Ta đã thoả mãn, rất vừa lòng.

Khóe mắt Long Cốc Chủ giật giật, lão miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trả lời.

Sáu con Rồng Biển cấp tám, một chút cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ trong phút chốc đã bị diệt sạch. Đã đến mức này, ai còn dám không hài lòng chứ? Nếu không hài lòng, chỉ sợ lão sẽ bị người thanh niên trẻ tuổi này một cái tát chụp chết đi.

- Vậy là tốt rồi, như vậy cái cây này chính là của ta.

Mục Lương vừa lòng gật đầu, xoay người đánh giá Long Thụ đang phát ra mùi thơm lạ lùng.

Anh vòng quanh Long Thụ một vòng, đang muốn đưa tay hái trái Long Quả.

- Mục Lương các hạ, đừng hái vội.

Long Cốc Chủ vội vàng lên tiếng ngăn cản.

- Vì sao?

Mục Lương quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Chủ.

Long Cốc Chủ nuốt một ngụm nước miếng, hắn vội vàng giải thích:

- Long Quả còn chưa thành thục, nếu hái xuống bây giờ, chúng sẽ mất đi hiệu lực.

Động tác trên tay Mục Lương ngừng lại một chút, màu đen loé ra trong đôi mắt màu đen, anh đang cân nhắc xem lời Long Cốc Chủ vừa nói là thật hay giả.

- Khi nào, những quả này mới có thể thành thục?

Anh dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.

- Ba ngày sau, các hạ có thể chờ một chút được không?

Long Cốc Chủ đề nghị.

- Ba ngày sao? Thời gian quá dài.

Mục Lương lắc đầu.

Anh không thể nào sẽ ngây ngốc ba ngày ở cốc Phi Long, quá lãng phí thời gian. Anh phải nhanh một chút quay về thành Huyền Vũ, để chuẩn bị cho hội nghị thánh địa sắp tới.

Mục Lương nhấc chân, nhẹ đạp một cái lên mặt đất.

Mặt đất ầm vang… Lấy Long Thụ làm trung tâm, mặt đất mười mét xung quanh nó chợt dâng lên một bức tường đất, bao phủ Long Thụ ở bên trong, đồng thời ngăn cách tầm mắt của những người bên ngoài.

Đám người Long Cốc Chủ vội vàng lui lại phía sau, trên mặt bọn họ tràn đầy kinh ngạc. Năng lực của Mục Lương quá nhiều, tầng tầng lớp lớp hiện ra.

Bên trong tường đất, Mục Lương thi triển Lĩnh Vực Tinh Thần, bao phủ cả cây Long Thụ, bắt đầu thôi thúc nó sinh trưởng. Mùi thơm lạ lùng càng ngày càng nồng đậm, màu sắc của tám trái Long Quả trên cây cũng trở nên càng thêm tươi đẹp.

Sau khi được Lĩnh Vực Tinh Thần bao phủ khoảng năm phút, vỏ Long Quả sinh trưởng ra những đường vân màu đỏ sậm, nhìn rất giống một mảnh vảy.

Lại một lát sau, trái Long Quả thứ nhất hoàn toàn thành thục, tự động rơi xuống từ trên nhánh cây. Trước khi nó rơi xuống đất, Mục Lương đã tiếp được. Anh đánh giá Long Quả, vỏ ngoài của nó rất cứng, có cảm giác như đang cầm một quả táo.

- Rộp rộp…

Mục Lương cắn một ngụm thịt quả, hương vị hơi chua, vị quả này cũng tương tự như quả táo.

Anh nuốt thịt quả, thân thể bắt đầu nóng lên, chỉ là loại cảm giác này rất nhanh đã biến mất, thực lực chỉ tăng lên một chút không đáng kể.

- Không có nhiều tác dụng với ta.

Mục Lương nhẹ giọng nói thầm, anh cũng không rõ ràng tác dụng của Long Quả là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận