Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 804: Thành Chủ Thành Phượng Ham Mê Nữ Sắc?



Mục Lương dẫn các cô gái vào thẳng thành Phượng, khiến 20 hộ vệ chết lặng.

- Mau, đi báo cho Thành chủ!!

Người hộ vệ hét lên.

- Ngầu thật sự.

Đôi mắt màu cam của Hổ Tây sáng lên, nhìn Mục Lương đầy ngưỡng mộ. Phụ nữ luôn tôn thờ sự mạnh mẽ, đặc biệt là người mạnh mẽ vừa đẹp trai vừa ngầu như thế.

Trên đường phố thành Phượng, người dân tò mò lại sợ hãi khi thấy Mục Lương và những người khác đi vào, lần lượt tránh đi. Anh phớt lờ bọn họ đi thẳng đến bức tường nội thành ở cuối phố.

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, tất cả những nơi thành chủ sinh sống đều nằm trong vòng tường thành nội thành.

- Mục Lương, thành Phượng hình như không có gì lạ thường.

Ly Nguyệt đến gần Mục Lương, đôi mắt trắng bạc của cô ấy nhìn xung quanh, cảnh giác nguy hiểm có thể xảy ra.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Đặc sắc của nơi này có thể là Thành chủ thành Phượng.

- Đúng vậy, Thành Phượng là một thành phố bình thường

Hổ Tây gật đầu đồng ý.

Bởi vì mục tiêu rất rõ ràng, Mục Lương bọn họ tiến bước rất nhanh, trước khi hộ vệ của Thành Phượng xông vào nội thành thì bọn họ đã tới vòng ngòai nội thành rồi.

- Mục Lương đại nhân, có nên trực tiếp đi vào không?

Hổ Tây hỏi đầy mong đợi.

Mục Lương lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Không, nếu đã đến đây để bàn giao dịch, tốt hơn là nên nhã nhặn một chút.

-.....

Đôi mắt của Hổ Tây co rút.

Bức tường thành vừa rồi được dời đi, làm sao không nói nhã nhặn sớm hơn? Bùm!!

Cổng thành trước mặt mọi người chậm rãi mở ra, Kim Phượng và hộ vệ bước ra ngoài, nhìn chằm chằm Mục Lương và những người khác với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

- Các người là ai?

Cô lạnh lùng hỏi.

- Thành chủ thành Huyền Vũ, Mục Lương.

Mục Lương thản nhiên giới thiệu bản thân.

- Thành chủ thành Huyền Vũ?

Lông mày màu vàng xinh đẹp của Kim Phượng, xung quanh hình như không có thành phố nào được gọi là thành Huyền Vũ.

- Cô chắc là thành chủ của Thành Phượng Kim Phượng, đúng không?

Ngải Lỵ Na hỏi.

- Là ta, các ngươi làm sao lại tới đây?

Kim Phượng lạnh lùng hỏi.

Mục Lương khẽ nói:

- Đến bàn giao dịch với cô.

- Bàn giao dịch?

Khóe mắt Kim Phượng giật giật, ngước mắt nhìn bức tường thành với ‘cánh cửa trốn’ đang mở lớn cuối phố. Trận đánh này, xác định là đến bàn giao dịch?

Mục Lương nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt và sắc mặt của cô ta, nhấc chân tiến lên một bước. Bùm!!

Với một tiếng động lớn, bức tường thành di chuyển và đóng lại, trở về như ban đầu.

-!!

Sắc mặt của Kim Phượng tràn ngập sự kinh ngạc, con ngươi đen nhánh của cô ta đột nhiên mở to.

Cô ta nhìn Mục Lương bằng ánh mắt dò xét, dần dần chuyển từ khinh thường sang thận trọng.

- Có thể bàn chưa?

Vẻ mặt của Mục Lương vẫn bình tĩnh.

- Vào đi.

Kim Phượng nhìn Mục Lương thật sâu, cuối cùng quay người đi về phía nội thành. Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, anh bước tới theo kịp tốc độ của Kim Phượng.

Qủa nhiên, phải thể hiện sức mạnh của mình thì người ta mới chấp nhận nói chuyện. Ly Nguyệt và những người khác vội vàng theo sau, bao Mục Lương ở trung tâm suốt con đường.

-.....

Kim Phượng quay đầu nhìn lại, nhếch môi không nói.

Kiến trúc trong nội thành thành Phượng rất ít. Tòa nhà lớn nhất là Phủ Thành Chủ ở trung tâm, được làm hoàn toàn bằng gỗ.

Xung quanh Phủ Thành Chủ, gần bức tường nội thành, là một vòng tròn gồm những ngôi nhà gỗ thấp, nơi ở của các hộ vệ.

Hi Bối Kỳ tò mò nhìn xung quanh, thấy rằng thực sự không có nam hộ vệ nào ở đây, tất cả đều là nữ. Điều này khiến cô cảm thấy tò mò là, chẳng lẽ thành chủ thành này lại ham mê nữ sắc như vậy sao?

Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Vào lúc này, Kim Phượng lại quay đầu nhìn lần nữa, điều này khiến Hi Bối Kỳ cảm thấy khó chịu, đây là đang nhìn cô ấy sao?

- Hi Bối Kỳ, ngươi làm sao vậy?

Nguyệt Phi Nhan cau mày nghi ngờ hỏi.

- Những người hộ vệ ở đây đều là nữ nhân, không có một người đàn ông nào.

Hi Bối Kỳ bí mật liếc nhìn Kim Phượng, sau đó hạ giọng:

- Ta nghi ngờ rằng Phượng Thành chủ là ham mê nữ sắc, chúng ta phải cẩn thận.

Nguyệt Phi Nhan sững sờ, sau đó vội vàng ôm hai tay trước mặt, kinh ngạc nói:

- Không phải chứ?

- Rất có thể, bằng không tại sao lại không có nam nhân?

Hi Bối Kỳ trịnh trọng nói.

- Các người đang buôn chuyện gì đấy?

Hổ Tây nghiêng người về phía trước và nhìn hai cô gái một cách tò mò.

Cô thấy hai người nói thầm với nhau đã lâu, trong lòng ngứa ngáy, cái bệnh hông hớt của thương nhân lại tái phát rồi.

Hi Bối Kỳ nhanh chóng hỏi:

- Đúng rồi, bên ngoài có tin đồn rằng Thành chủ thành Phượng ham mê nữ sắc không?

- Không có.

Hổ Tây choang váng.

- Thật là lạ!

Biểu hiện của Hi Bối Kỳ trở nên nghiêm túc, quyết định phải tự bảo vệ mình sau khi vào Phủ Thành chủ.

-....

Kim Phượng, người đang đi phía trước đan chéo tay.

Khả năng của cô ấy rất đặc biệt, nếu ai đó có ý xấu với cô ấy, hoặc âm mưu điều gì đó bất lợi cho cô ấy, cơ thể của cô ấy sẽ cảnh báo cô ấy.

Kim Phượng quay lại liếc nhìn Mục Lương, tự hỏi liệu anh có đang ngấm ngầm giở trò hay không.

Vẻ mặt Mục Lương bình tĩnh, đôi mắt anh đen láy sâu xa, căn bản nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

- Hừ!

Kim Phượng hừ mũi lạnh lùng, bước vào Phủ Thành chủ.

- Ngải Lỵ Na.

Trước khi bước vào Phủ Thành Chủ, Mục Lương thì thầm tên của cô gái tóc hồng.

- Đã hiểu.

Ngải Lỵ Na bình tĩnh giảm tốc độ, tiến vào trạng thái tàng hình khi mọi người không hề hay biết.

Kim Phượng trở lại ngồi xuống ghế chủ tọa, vươn tay ra hiệu:

- Mời ngồi.

Mục Lương liếc mắt nhìn điều kiện của chính điện, sàn của chỗ ngồi chính cao hơn những nơi khác nửa thước.

Mục Lương phất tay, Lưu Ly liền ngưng tụ thành một cái ghế rồng ở dưới, vừa ngồi xuống liền có thể cùng tầm mắt với Kim Phượng. Kim Phượng hơi trợn to hai mắt, càng không có nhìn thấu Mục Lương, chính xác là năng lực thức tỉnh của anh là gì?

- Năng lực của ngươi rất đặc biệt.

Cô ta híp mắt nói.

Mục Lương chỉ cười cười, sau đó bình tĩnh nói:

- Lần này, ta tới đây, chủ yếu là muốn bàn giao dịch với cô.

- Bàn giao dịch?

Kim Phượng nhìn chằm chằm vào anh, cô ta chậm rãi nói:

- Các hạ cũng muốn bói toán?

Kim Phượng câu lên khóe miệng, nói tiếp:

- Nếu vậy, thì mời ngày mai hãy đến, mang linh khí cao cấp đổi lấy một lần bói toán.

Mục Lương nhướng mày, thấy đối phương hiểu sai ý rồi.

……….

Hi Bối Kỳ trừng lớn con mắt màu vàng óng, kinh hô:

- Linh khí cao cấp mới có thể đổi được một lần bói toán!!

- Đây chả khá nào với cướp trắng trợn đâu!

Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt híp lại

Hổ Tây nhỏ giọng thì thầm:

- Còn muốn hố hơn so với lời đồn đãi...

Con ngươi màu đen của Kim Phượng hiện lên sự lạnh lẽo, nhìn về phía Ly Nguyệt và thiếu nữ Ma Cà Rồng.

- Các hạ hiểu lầm, ta không có hứng thú với bói toán, cũng không phải mục đích chủ yếu lần này tới đây.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Bói toán là một môn huyền diệu khó giải thích, tuy anh tin tưởng, nhưng vẫn giữ thái độ trung lập.

- Vậy các hạ nói giao dịch là chỉ?

Kim Phượng lạnh giọng hỏi.

- A Thanh.

Mục Lương giơ tay lên vung lên.

- Vâng.

A Thanh lên tiếng, đi lên trước, đặt rương gỗ trong tay xuống.

Két cạch...

Rương gỗ bị mở ra, lộ ra rau xanh và hoa quả, còn có các loại đồ ăn vặt như kẹo, bỏng ngô… được chứa ở bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận