Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 702: Nhà Vệ Sinh Công Cộng

- Dệt được bao nhiêu mét rồi?

Mục Lương nhẹ nhàng hỏi.

- Bẩm, Thành chủ đại nhân, đã được bốn mét rồi.

Tiểu Xảo vươn tay chỉ vào một tấm lụa bảy màu được đặt ở giá gỗ bên tường.

Mục Lương xoay người bước lên phía trước, đem tấm lụa gỡ xuống, trọng lượng ước chừng cũng không nặng lắm.

- Dài bốn mét, có thể may cho Hồ Tiên và Mễ Nặc mỗi người làm một chiếc váy được.

Anh nhẹ giọng thì thầm một mình nói.

Cô gái tai thỏ là người quan trọng nhất trong lòng anh, từ góc độ ích kỉ mà nói, anh vẫn mong cô có thể được an toàn hơn.

Hồ Tiên thì đang ở Phố Buôn Bán, hàng ngày phải gặp nhiều người lạ mà năng lực của cô lại thiên về hướng khống chế, thiếu đi sự phòng thủ. Vì vậy, Mục Lương dự định sẽ tặng cho cô ấy chiếc váy thứ hai này.

Về phần tại sao lại là váy thì chỉ có thể nói là anh vẫn còn giữ được thẩm mỹ của Địa Cầu.

- Các người tiếp tục làm việc đi.

Mục Lương ôm tơ lụa bảy màu xoay người rời đi.

Anh về đến Khu Trung Ương đi tìm thấy cô gái tai thỏ, thì nhìn thấy cô đang nghiên cứu một loại nhạc cụ mới.

- Mục Lương, tìm ta có chuyện gì?

Mễ Nặc buông đàn tỳ bà xuống, đôi mắt xanh lấp lánh nhìn Mục Lương.

Cây đàn tỳ bà này là do Mục Lương chế tạo ra, âm vực của nó cũng không chuẩn được như đàn bên Địa Cầu, nhưng nghe cũng rất êm tai.

- Ta đến để đo kích thước thân thể ngươi.

Đôi mắt đen của anh lóe lên.

- A, ngươi muốn làm gì…

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc nổi lên một vệt ửng đỏ.

- Để may váy cho ngươi.

Mục Lương nhẹ nhàng giải thích.

- A, ngươi muốn may váy cho ta?

Đôi mắt xanh của Mễ Nặc mở to, sau đó đáy mắt tràn ngập sự vui mừng.

- Ừ, đưa tay lên nào.

Mục Lương nói.

- Được.

Mễ Nặc ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào người Mục Lương.

Mục Lương vươn tay ném ra một ít tơ nhện, sau đó nhẹ nhàng bao quanh người cô gái tai thỏ.

Anh mở miệng phân tán sự chú ý của cô gái:

- Ngươi thích kiểu váy nào, giống như của Thấm Lan, hay kiểu váy công chúa Bạch Tuyết?

- Công chúa Bạch Tuyết đi.

Mễ Nặc không chút do dự nói.

Váy của Nguyệt Thấm Lan là kiểu bó sát cơ thể, thích hợp với những người trưởng thành có vóc dáng người đẹp, không thích hợp với cô gái tai thỏ.

- Được, ta biết rồi.

Mục Lương cười một cái, nhanh chóng đo và ghi lại số đo ba vòng của cô gái tai thỏ.

Anh cất đi các sợi tơ nhện có kích thước khác nhau, nhẹ nhàng nói:

- Xong rồi, ngươi tiếp tục luyện tập đi, cái này sẽ được làm sau.

- Ừm, ừm.

Mễ Nặc gật đầu đầy mong đợi.

…………

Cộc, cộc, cộc…

Trên tầng sáu của khu Trung Ương, Ngải Lỵ Na đang gõ cửa phòng của Ngôn Băng.

- Ngôn Băng, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Ngải Lỵ Na gõ cửa phòng và hô to.

Hôm nay, cô với Ngôn Băng được nghỉ cùng nhau, nên bây giờ đang chuẩn bị tìm cô ấy để cùng nhau ra ngoại thành đi dạo.

Không có ở trong phòng?

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt, sau đó xoay qua đi về hướng cửa sổ và kiễng chân nhìn vào bên trong, nhìn xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh, cô chỉ nhìn thấy một nửa cánh cửa đóng lại trên giường lớn không có ai cả.

- Ê, đúng là không có ở đây, vậy đi đâu rồi?

Ngải Lỵ Na thì thầm một câu.

Ngay khi cô đang xem xét tình huống trong nhà, thì có một bàn tay khoác lên bả vai cô.

- Ai?

Ngải Lỵ Na căng thẳng đẩy khuỷu tay về phía sau.

- Ta.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ngôn Băng vang lên.

Một khắc sau

Cô nắm tay cô gái tóc hồng, uyển chuyển nghiêng người sang một bên, tránh được một đòn công kích này.

Ngải Lỵ Na vội vàng thu tay về, quay người vẻ mặt tức giận nói:

- Ngôn Băng, ngươi cứ lẳng lặng xuất hiện sau lưng ta thế này, quá nguy hiểm.

- Là ngươi nhìn trộm phòng ta quá chăm chú, ta gọi mà ngươi không có nghe.

Ngôn Băng giật giật mắt nói.

- A… Ngươi có gọi ta?

Đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trừng lớn.

- Đúng vậy.

Ngôn Băng bình tĩnh gật đầu.

Ngải Lỵ Na ngại ngùng lè lưỡi một cái, áy náy nói:

- Xin lỗi, ta không nghe thấy.

- Không sao!

Mặt của Ngôn Băng không chút thay đổi nói.

- Ngôn Băng, bộ đồ hôm nay ngươi mặc rất là đẹp nha.

Ngải Lỵ Na lập tức nói sang chuyện khác.

Đôi mắt hồng nhạt quan sát từ trên xuống dưới bộ quần áo màu trắng của Ngôn Băng, kiểu dáng đơn giản tao nhã, nhưng được dùng bằng vải bình thường may.

- Đồ ngươi mặc cũng rất đẹp!

Khóe miệng Ngôn Băng khẽ nhếch lên đáp lại lời khen ngợi.

Quần áo trên người bọn họ đều là đồ được cung cấp đặc biệt của khu Trung Ương.

Vải bình thường trên quần áo được pha trộn với tơ nhện nên có khả năng phòng ngự nhất định, tương ứng với Linh khí sơ cấp.

- Hì hì… Chúng ta ra Ngoại Thành đi dạo một chút.

Ngải Lỵ Na khoác tay Ngôn Băng đi đến thang vận chuyển.

Hai người bọn họ hôm nay đều mặc trang phục bình thường, trên mặt lại không có đeo khăn che, đi từ trong khu Trung Ương ra nên thu hút không ít sự chú ý của nhân viên đang làm việc.

- Du Ký Mạo Hiểm của ngươi đã viết đến đâu rồi?

Ngôn Băng nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi.

Ngải Lỵ Na nói:

- Chuyện gần nhất ta đã viết xong rồi, khi nào có chuyện mới ta sẽ viết tiếp.

- Ừ, rất tốt.

Ngôn Băng khẽ gật đầu, trong đôi mắt màu tím hiện lên sự ngưỡng mộ.

- Khi nào viết xong sẽ cho ngươi xem.

Ngải Lỵ Na cười rạng rỡ.

- Được.

Ngôn Băng nhẹ nhàng gật đầu.

- Hôm nay được thư giãn một ngày, ngày mai phải đi đến thành Hắc Thủy, chắc chắn sẽ rất bận rộn.

Ngải Lỵ Na giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục trò chuyện.

- Ừ.

Ngôn Băng đáp lại một tiếng.

Thang vận chuyển dừng lại, hai người đi ra và tiến về phía cổng của khu Trung Ương.

- Đội trưởng Ngôn Băng, đội trưởng Ngải Lỵ Na.

A Mạn ở cổng chính cung kính hành lễ.

- Ừ.

Ngải Lỵ Na khoát tay, cùng Ngôn Băng ra khỏi Trung Ương.

Trước khi rời đi, cô gái tóc tím quay đầu nhìn lại tường rào của khu Trung Ương.

Trên đầu tường thành, lính gác cầm theo nỏ đang tiến hành tuần tra.

Sau vụ trộm, bốn đội trưởng đã trao đổi và quyết định tăng cường thêm lực lượng tuần tra qua các đoạn tường thành.

- Ngôn Băng, đi thôi.

Ngải Lỵ Na kéo tay Ngôn băng.

Hai người đi dọc theo đường lớn đi đến khu dân cư ở ngoại thành, thỉnh thoảng trên đường cũng sẽ gặp được những người đạp xe đạp qua lại.

Đi được mười phút, thì ven đường xuất hiện một căn nhà biệt lập.

- Nhà Vệ Sinh?

Ngải Lỵ Na dừng bước lại.

Ngôi nhà này được phân thành hai căn riêng biệt, bên trái có treo một tấm biển gỗ với dòng chữ được viết rất dễ hiểu:

- Nhà Vệ Sinh Nam.

Bên phải cũng có biển gỗ tương ứng nhưng được ghi là:

- Nhà Vệ Sinh Nữ.

Đây chính là nhà vệ sinh công cộng của thành Huyền Vũ.

- Đây là nhà vệ sinh công cộng.

Ngôn Băng nhẹ giọng giải thích.

- Ủa, có lúc nào vậy?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc hỏi.

Ngôn Băng đáp lại:

- Nó được xây dựng xong trước khi đến Thành Sơn.

Nhà vệ sinh công cộng, đây là một trong những biện pháp của Mục Lương nhằm nâng cao ý thức của dân chúng trong thành.

Có tổng cộng 20 nhà vệ sinh công cộng như thế được xây dựng ở khu vực phía ngoại thành.

- Sao ta lại không biết?

Đôi mày đẹp của Ngải Lỵ Na nhăn lại.

Ngôn Băng liếc mắt nhìn cô gái tóc hồng, bình tĩnh nói:

- Mấy ngày nay, ngươi ở Thiên Cức Quan, không biết cũng là điều bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận