Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 340: Sở Nghiên Cứu Qúa Nguy Hiểm

- Mục Lương.
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước vào.
- Chuyện gì vậy?
Mục Lương ngước mắt dịu dàng hỏi.
- Bây giờ nên phổ biến chứng minh nhân dân khắp toàn thành không?
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn bản khắc lưu ly bên bàn gỗ, trong mắt lộ vẻ tò mò.
- Ừm, có thể mở rộng khắp toàn thành, vừa lúc hoàn thành tổng điều tra nhân khẩu lần đầu tiên trước khi đến thành Vạn Yêu.
Mục Lương gật đầu đáp.
Tổng điều tra nhân khẩu rất quan trọng, điều này có lợi cho việc quản lý và quy hoạch của thành Huyền Vũ.
- Tổng điều tra nhân khẩu?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp vài cái.
Mục Lương giải thích một cách thông tục dễ hiểu:
- Đó là công tác thống kê nhân số.
- Ta hiểu rồi.
Nguyệt Thấm Lan bừng tỉnh.
Cô quyết định một hồi phải phân phó cấp dưới đi thống kê đặc điểm nhận dạng, tuổi tác của từng người.
Nguyệt Thấm Lan chỉ vào đống bản khắc lưu ly trên bàn, tò mò hỏi:
- Mục Lương, đây là cái gì?
- Bản khắc mẫu tiền giấy.
Mục Lương tùy ý giải thích một câu.
Khi Xưởng In Tiền mở cửa, những khối bản khắc này sẽ phát huy tác dụng của nó.
- Tiền giấy là loại tiền tệ mà ngươi đã đề cập trước đó, dùng để thay thế điểm cống hiến phải không?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.
Lúc trước, cô từng nghe Mục Lương nhắc về tiền giấy, biết điểm cống hiến chỉ là dùng tạm thời mà thôi.
- Đúng vậy.
Mục Lương cười trả lời.
- Nhanh như vậy đã hoàn thành rồi sao?
Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch lên.
Hệ thống điểm cống hiến chỉ mới được hoàn thiện không lâu, vậy mà bây giờ tiền giấy thay thế nó đã được ra đời.
- Không tính là nhanh, bây giờ đúng là lúc để tiến hành cải cách tiền tệ.
Mục Lương ôn hòa giải thích.
Mặc dù, hiện giờ 'Hệ thống điểm cống hiến' đã hoàn thiện, nhưng có vài phương diện vẫn tương đối phiền toái.
Mỗi lần gia tăng hay giảm bớt điểm cống hiến thì cần phải đi tới Sở Giao Dịch hoặc địa điểm được chỉ định mới có thể tiến hành.
Qua lại thường xuyên như vậy không những tốn thời gian mà còn rất bất tiện.
Chủ yếu nhất, điểm cống hiến chỉ là con số trên giấy, không phải là vật thật, điều này sẽ giảm bớt lòng trung thành của cư dân, đồng thời dễ dàng bị bóp méo trị số.
- Những thứ này ta không hiểu nhiều bằng ngươi.
Nguyệt Thấm Lan buông tay, văn nhã nói:
- Ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
- Đi thôi.
Mục Lương cảm thấy buồn cười, trong đôi mắt màu đen tràn đầy sự dịu dàng.
Nguyệt Thấm Lan nâng tay phải lên, quơ quơ năm ngón tay mảnh khảnh, trên mặt hiện lên ý cười, ưu nhã bước ra ngoài.

Bên trong Sở Nghiên Cứu, Vưu Phi Nhi đang nghiên cứu thuốc đổi màu.
- Mục Lương còn muốn màu vàng, màu đỏ….
Cô lẩm bẩm nói thầm một câu.
Trước mặt Vưu Phi Nhi là dụng cụ được chế tạo từ lưu ly, bên trong chứa chất lỏng màu vàng nhạt, đây là thuốc đổi màu do cô điều chế.
- Lần này có thể biến thành màu gì đây?
Vưu Phi Nhi lấy một tờ giấy vụn, dùng gậy gỗ chấm một ít thuốc nhuộm màu vàng rồi bôi lên.
- Phù phù !
Cô gái tóc vàng phồng má thổi khô thuốc màu trên giấy, rồi lấy Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng chiếu vào.
Một lúc sau, thuốc nhuộm màu vàng trên tờ giấy xảy ra biến hóa, từ màu vàng kim biến thành màu xanh biển.
- A! Thành công rồi!
Vưu Phi Nhi lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Cô gái tóc vàng lấy tờ giấy ra khỏi ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, màu xanh biển nhanh chóng biến về màu vàng nhạt.
- Tốt, tiếp tục cố gắng thôi! Lần này ta phải điều chế thêm nhiều màu khác.
Trong giọng nói của Vưu Phi Nhi tràn đầy sự phấn khởi.
Cô cầm bút viết nguyên liệu và phương pháp điều chế thuốc nhuộm màu vàng vào vở ghi chép, đề phòng việc quên mất.
- Thuốc màu đỏ…. Ta nên làm như thế nào đây?
Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi chớp chớp mấy cái, cô nhìn quanh các tài liệu bên trong Sở Nghiên Cứu.
- Dùng cà chua thử xem?
- Không được, đó là rau xanh, không phải thảo dược, chắc sẽ không xảy ra phản ứng.
Cô gái tóc vàng đi một vòng quanh Sở Nghiên Cứu, chọn lựa bốn năm loại thảo dược, quyết định từ từ thử nghiệm.
Thời gian từ từ trôi qua, một tiếng sau.
- Phanh!
Bên trong Sở Nghiên Cứu phát ra một tiếng vang trầm đục, bên trong có khói đặc bay ra.
- A? Tiểu thư Vưu Phi Nhi?
Tiểu Mật đến đưa nước trà hoảng sợ.
Cô vội vã đặt khay trà sang một bên, gõ mạnh cửa chính của Sở Nghiên Cứu.
- Cốc cốc cốc!
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, ngươi không sao chứ?
Tiểu Mật hô to, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự lo lắng.
- Khụ khụ!
Bên trong Sở Nghiên Cứu, Vưu Phi Nhi mặt mày xám xịt ho khan vài tiếng.
Cô vội vàng hô lớn:
- Ta không sao, ngươi đừng vào đây.
Cô mới vừa thí nghiệm thuốc nhuộm màu đỏ, không ngờ làm sai một bước, kém chút khiến Sở Nghiên Cứu nổ tung.
May cô đã dùng phân lượng rất nhỏ khi thí nghiệm, uy lực nổ có giới hạn.
Hơn nữa, dụng cụ làm bằng lưu ly rất cứng rắn, kiềm chế phần lớn uy lực của vụ nổ, không để nó khuếch tán ra ngoài.
Động tác đẩy cửa của Tiểu Mật trở nên cứng đờ, cô bé không khỏi nhớ lại lời Vệ Ấu Lan đã nói.
Mỗi lần trước khi vào Sở Nghiên Cứu, nhất định phải xin chỉ thị của Vưu Phi Nhi, không được tùy tiện đẩy cửa đi vào.
Nếu không bất cẩn hút vào một ít khí thể không biết tên, sợ là sẽ chết một cách cực kỳ bi thảm.
- Có cần ta đi tìm người giúp đỡ không?
Tiểu Mật vội vàng hỏi.
- Không cần, chờ khi nào hương vị tản đi thì ngươi có thể vào.
Vưu Phi Nhi đáp lại một tiếng.
Cô phủi tay, vứt bỏ gậy gỗ bị nổ một nửa, xoay người đi mở cửa sổ thông gió, tản khí thể sinh ra từ vụ nổ ra ngoài.
- Ta phải đi nói một tiếng với Thành Chủ Đại Nhân.
Tiểu Mật âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Hơn mười phút sau, toàn bộ khí thể bên trong Sở Nghiên Cứu đã được tống ra ngoài.
Trà Thụ Tinh Thần không gió mà bay, yên lặng hấp thu và phân giải vật chất có độc trong không khí.
Hắt xì!
Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Mật che miệng mũi đi vào Sở Nghiên Cứu.
Cô bé nhìn thoáng qua cô gái tóc vàng, cả người đối phương đầy bụi bẩn, có chút chật vật.
- Không sao, không cần phải che miệng đâu.
Vưu Phi Nhi giơ tay lau mặt, lưu lại năm dấu ngón tay trên má.
- Thật vậy chăng?
Tiểu Mật vẫn rất lo lắng.
- Thật.
Vưu Phi Nhi nói không chút để ý.
Cô đưa tay nâng ly trà lên, một hơi uống sạch, đề thần tỉnh não.
- Để ta giúp ngươi sắp xếp lại Sở Nghiên Cứu!
Tiểu Mật nói xong lập tức muốn buông khay.
Vưu Phi Nhi khoát tay, từ chối:
- Không cần, ở đây có một ít thuốc độc, tốt nhất là ngươi đừng đụng vào.
- Vâng.
Tiểu Mật vội rụt tay lại, trong lòng sợ hãi không thôi, Sở Nghiên Cứu thực sự quá nguy hiểm.
- Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn tiếp tục nghiên cứu.
Vưu Phi Nhi đặt chén trà xuống.
Cô uống Tinh Thần trà xong tức khắc lại có ý tưởng mới, thần thái sáng láng tập trung thực nghiệm.
- Vậy ta đi trước đây.
Tiểu Mật thu lại ly trà và hộp đồ ăn đưa tới lúc giữa trưa.
Sau khi đóng lại cửa chính Sở Nghiên Cứu, cô đi thẳng một mạch tới Khu Vực Trung Ương.
Năm sáu phút sau thì Tiểu Mật đã trở lại Cung Điện, cô bé buông khay và hộp đồ ăn, đi tới cửa thư phòng.
- Tiểu Mật, có chuyện gì không?
Ba Phù canh giữ trước cửa thư phòng nghi ngờ hỏi.
- Ta muốn tìm Thành Chủ Đại Nhân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mật tràn đầy vẻ nghiêm túc, giọng nói rất chân thành.
Ba Phù không hỏi nhiều, nghiêng người tránh sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận