Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1552: Hội Đấu Giá Tiếp Theo Sẽ Tổ Chức Ở Thành Tát Luận



Với anh, bán đầu tàu chỉ là bước đầu tiên, sau đó còn có thể bán đường ray ngọc lưu ly, chỉ đạo kỹ thuật, thùng xe vân vân… thêm một điều quan trọng hơn, chính là phát triển xe lửa ra bên ngoài, khiến cho thật nhiều người biết về xe lửa, phát hiện nó thật là tốt, từ đó hấp dẫn thêm thật nhiều người có hứng thú với xe lửa như Dụ Chính này.

Chờ tương lai khi đầu tàu được đưa vào sản xuất hàng loạt, nó sẽ là một trong những mặt hàng trọng điểm kiếm tinh thạch ma thú.

Mục Lương còn có một suy nghĩ khác, nên xây dựng hệ thống giao thông ở những vương quốc khác, sau đó thông qua phương thức thu vé. Như vậy chỉ cần có người sử dụng, anh sẽ có một nguồn thu tinh thạch ma thú thật dồi dào, hơn nữa, còn thuộc loại liên tục, không ngớt.

Nhưng những thứ này chỉ mới là kế hoạch. Để thực hiện được, còn cần rất nhiều thời gian.

………

Mục Lương bình thản nói:

- Cứ suy nghĩ rõ ràng, sau đó lại quay lại đây mua bán đầu tàu.

- Được.

Dụ Chính từ tốn gật đầu.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, trong trẻo nói:

- Thấm Lan, sắp xếp người mang Dụ Chính các hạ qua chung quanh nội thành mua đồ đi, chờ tới khi Hồ Tiên tỉnh lại sẽ bàn chuyện hợp tác.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Dụ Chính không từ chối, lần trước tới đây quá vội vàng, cuối cùng lão chỉ tới được cung điện trong khu Trung Ương, vẫn chưa có dịp đi dạo trong Nội thành thành Huyền Vũ. Phải biết rằng, nếu cứ ở trong thành Tát Luận, sẽ không cách nào thăm dò được tin tức của Nội thành thành Huyền Vũ.

Mục Lương gật đầu với Dụ Chính, lạnh nhạt nói:

- Ta còn có việc, đi trước.

- Thành chủ đại nhân đi xử lý công việc đi, không cần quan tâm tới ta.

Dụ Chính vội vàng gật đầu.

Mục Lương xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ là khi đi tới cửa phòng tiếp khách, anh lại nhớ ra một chuyện.

Sau đó anh quay đầu lại nhìn về phía Dụ Chính, giống như tùy ý hỏi:

- Dụ Chính các hạ, nghe nói hiệu buôn Dụ Chính có đá ma pháp?

Con ngươi của Dụ Chính hơi co lại, lão chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng là có một viên.

- Có thể đưa cho ta xem một cái không?

Mục Lương mỉm cười hỏi.

- Chỉ liếc mắt một cái thôi?

Dụ Chính sửng sốt một chút.

- Ừm, có được không?

Ánh mắt Mục Lương mang theo ý hỏi.

Dụ Chính lấy lại tinh thần, gật đầu nhận lời:

- Có thể, ngày mai ta sẽ tự mình đưa tới.

Vốn dĩ lão còn cho rằng Mục Lương muốn mua đá ma pháp, không nghĩ tới đối phương chỉ muốn xem một lần.

- Không cần, buổi tối ta tự mình tới tận cửa thăm ngươi.

Mục Lương lưu lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.

Hôm nay, anh còn muốn tới thành Tát Luận cải tạo một số nơi, vì vậy có thể tiện đường tới hiệu buôn Dụ Chính.

- Chuyện này…

Dụ Chính há miệng thở dốc, lời từ chối đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã mở miệng:

- Mời hai vị đi theo ta.

- Được.

Dụ Chính lấy lại tinh thần, dắt tay con gái đi theo Nguyệt Thấm Lan rời khỏi phòng tiếp khách.

Bên ngoài sảnh chính, Diêu Nhi đang lau dọn mặt đất.

Nguyệt Thấm Lan lanh lảnh nói:

- Diêu Nhi, đừng làm việc vội, ngươi dẫn Dụ Chính các hạ tới Nội thành đi dạo một chút đi.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng, vội vàng bỏ dụng cụ lau dọn vào phòng chứa đồ, rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại.

- Nhớ tiếp đãi người ta cẩn thận nhé.

Trước khi Nguyệt Thấm Lan rời đi, cô lại xoa xoa đầu cô hầu gái nhỏ.

- Ta hiểu.

Diêu Nhi ngây thơ cười.

Diêu Nhi nhìn về phía Dụ Chính và Dụ Phỉ Nhi, âm thanh trong veo nói:

- Mời hai vị đi theo ta.

- Được.

Dụ Chính trả lời, sau đó hai cha con bọn họ đi theo tiểu hầu gái rời khỏi cung điện, bước lên thang vận chuyển đi tới tầng một Trung Ương.

Dụ Phong Nhi ngửa mặt nhìn về phía Trà Thụ Sinh Mệnh thật lớn trên đỉnh đầu, tò mò hỏi:

- Chị, cây này bao nhiêu tuổi rồi?

- Ta cũng không biết.

Diêu Nhi lắc lắc đầu.

- Chắc là tới mấy ngàn tuổi, thậm chí là hơn mười ngàn tuổi đi.

Dụ Chính suy đoán.

Trong mắt lão, một thân cây lớn như vậy chắc chắn phải tồn tại mấy ngàn, mấy vạn năm rồi.

Diêu Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp, cô nhớ tới những lời Vệ Ấu Lan từng nói, một năm trước Trà Thụ Sinh Mệnh vẫn còn rất nhỏ, chỉ lớn hơn cây xanh bình thường một chút thôi.

Nhưng cô chỉ im lặng không lên tiếng, dù sao có nói cũng không ai tin.

Cô đưa Dụ Chính và Dụ Phong Nhi rời khỏi khu Trung Ương, ngồi xe thú đi tới quảng trường Nội thành. Trên xe, tiểu hầu gái nhỏ giới thiệu lịch sử thành Huyền Vũ cho hai cha con Dụ Chính, tiện thể cũng nhắc nhở một ít điều cấm kỵ.

Ví dụ như không thể đại tiểu tiện và khạc nhổ lung tung, không được kỳ thị người thú và người nửa thú, không được đánh nhau trên đường, không được vứt rác bừa bãi… vân vân.

Dụ Chính âm thầm tạc lưỡi không thôi, nhưng lão lại thành thật ghi nhớ, không muốn làm ra chuyện đắc tội thành Huyền Vũ lúc nào cũng không biết.

Xe thú dừng lại ở bên cạnh quảng trường nội thành, tiểu hầu gái và hai cha con Phong Nhi bước từ trên xe xuống dưới.

Diêu Nhi giới thiệu:

- Nơi này chính là quảng trường Nội thành, là quảng trường được xây dựng sớm nhất của thành Huyền Vũ, cũng là vị trí trung tâm của khu dân cư Nội thành.

- Rất đẹp.

Dụ Chính khen ngợi tự đáy lòng.

Quảng trường Nội thành rất rộng lớn, ở ngay vị trí trung tâm của nó chính là kiến trúc đặc thù: một cái gác chuông

- Thùng thùng đông…

Đúng lúc này, chuông Huyền Vũ bị gõ vang, tiếng chuông trong trẻo quanh quẩn bên trong nội thành. Tiếng chuông vang chín lần, dư âm vẫn lượn lờ bên tai dân chúng.

- Tiếng chuông thật vang dội.

Dụ Phong Nhi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.

Dụ Chính nhớ tới cái gì nên tò mò hỏi:

- Cái chuông này cũng là ma cụ cao cấp sao?

- Vâng, chuông Huyền Vũ đều là ma cụ cao cấp.

Diêu Nhi giải thích.

- Có bao nhiêu chuông Huyền Vũ?

Trong lòng Dụ Chính chấn động, tại sao ma cụ cao cấp ở thành Huyền Vũ lại trở thành mặt hàng bình thường đại trà như thế này?

Diêu Nhi không xác định nói:

- Nội thành một cái, ngoại thành một cái, bốn vệ thành đều có một cái, Phố Buôn Bán một cái, Trung tâm Huyền Vũ một cái, chắc là tám...

Thành Huyền Vũ rất lớn, cô cũng không biết đến cùng thành chủ đại nhân có đặt chuông Huyền Vũ ở những nơi khác hay không?

-...

Dụ Chính im lặng không nói gì.

- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước.

Diêu Nhi cất bước đi về phía trước.

Dụ Chính và Dụ Phong Nhi cất bước đi theo.

Ba người vòng vo ở Nội thành chừng hai giờ, mới nhận được tin tức từ cung điện, người nọ nói Hồ Tiên đã tỉnh dậy.

- Chúng ta chuẩn bị trở về đi...

Diêu Nhi ngây thơ nói.

- Được.

Dụ Chính âm thầm chờ mong, chỉ khi đàm phán xong xuôi chuyện hợp tác lần này, trong lòng lão mới yên tâm được.

Trước khi rời đi, Dụ Phong Nhichỉ về hướng kiến trúc xa xa hỏi:

- Chị, phòng ở bên kia dùng để làm gì vậy?

Diêu Nhi nghiêng đầu nhìn lại rồi giải thích:

- Đó là Đại Hội Trường, là nơi chuyên dụng để tổ chức một vài hoạt động quan trọng, còn có thể dùng làm nơi tổ chức hội đấu giá.

- Hội đấu giá?

Hai mắt Dụ Chính lóe sáng, cảm thấy hứng thú hỏi:

- Khi nào thì hội đấu giá tiếp theo bắt đầu?

Diêu Nhi lắc đầu, lộ ra một chút tin tức:

- Điểm ấy ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta biết hội đấu giá tiếp theo sẽ tổ chức ở thành Tát Luận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận