Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 544: Chọc Giận Linh Thú Hộ Thành

Khi tới gần Rùa Đen thì cả nhóm đã bình tĩnh lại, tới gần như vậy mà vẫn không có việc gì, chắc đã an toàn.
Đạp đạp đạp...
Ba mươi tên tuần vệ đi tới bên dưới Thiên Môn Lâu, ngửa đầu nhìn bậc thang và pháo đài Thiên Môn Lâu.
- Đội trưởng, cái này hình như là cổng thành...
Ách Vu nhìn thấy Thành Phòng Quân canh gác trước cửa Thiên Môn Lâu, nói suy đoán của mình.
Lục Cách ngưng mắt nhìn về phía phó đội trưởng, kinh ngạc nói:
- Ý của ngươi là trên lưng Man Thú Hoang Cổ có một tòa thành?
- Có vẻ là như vậy.
Ách Vu hạ giọng nói.
Sắc mặt của Lục Cách biến hóa liên tục, cuối cùng cắn răng nói:
- Đi, lên đó xem một chút.
Hắn dẫn đầu giẫm lên cầu thang, cẩn thận bước từng bậc một.
Các tuần vệ còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng đuổi theo.
Trước Thiên Môn Lâu, Cao Thao nhìn đám người Lục Cách tới gần, lưu ý đến Linh khí trên người bọn họ.
- Cảnh giới.
Hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng ra lệnh.
Cùm cụp...
Tên đã lên dây, sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.
Đạp đạp đạp...
Lục Cách bước lên bậc thang cuối cùng, tiến vào quảng trường trước Thiên Môn Lâu.
- Thiên Môn Lâu?
Hắn nhíu mày nhìn chăm chú vài chữ to bên trên pháo đài, sau đó lại nhìn đám người cách đó không xa.
- Các ngươi muốn vào thành à?
Cao Thao xụ mặt hỏi.
Lục Cách chấn động tâm thần, kinh ngạc lên tiếng:
- Trên lưng Man Thú Hoang Cổ thật sự có một tòa thành?
- Nơi này là thành Huyền Vũ.
Cao Thao bình tĩnh đáp lại một câu.
Lúc này, Ách Vu và các tuần vệ khác cũng đã đi vào quảng trường, tò mò đánh giá Thiên Môn Lâu.
Cao Thao đặt tay lên thanh kiếm dài đeo bên người, nghiêm túc nói:
- Nếu muốn vào thành thì phải đăng ký.
- Vào thành còn phải đăng ký?
Lục Cách nhíu mày, mặt lộ vẻ khó chịu.
Trên mặt Ách Vu lóe lên sự kinh ngạc:
- Phiền toái như vậy sao?
- Đây là quy định vào thành.
Cao Thao nhẫn nại giải thích.
- Đi thôi, đăng ký thì đăng ký.
Lục Cách bĩu môi.
Hắn muốn đi xem thành Huyền Vũ, sau đó mang tin tức về thành Tương Lai, tranh công với trưởng lão Chí và trưởng lão Phong.
Lục Cách tiến lên đứng trước quầy giao dịch, nhìn nhân viên đăng ký.
Nhân viên này lễ phép mỉm cười nói:
- Xin chào, vào thành cần Văn Điệp Thông Quan, giá vào thành là một khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Giá vào thành là cái gì... ?
Lục Cách mờ mịt hỏi.
Ngay sau đó hắn đen mặt, giọng điệu trở nên bất thiện:
- Vào thành còn phải nộp tinh thạch hung thú?
- Đúng vậy, đó là phí vào thành.
Nhân viên đăng ký bình tĩnh đáp.
- Nằm mơ đi!
Lục Cách đen mặt nói.
- Vậy thì không còn cách nào, thành Huyền Vũ không chào đón ngươi.
Nhân viên đưa tay ra hiệu.
- Phanh!
Lửa giận trong lòng Lục Cách dâng lên, hắn giơ trường mâu chém quầy giao dịch bằng gỗ thành hai khúc.
- Các hạ, ngươi muốn gây hấn với chúng ta sao?
Cao Thao lạnh mặt đặt câu hỏi, nỏ quân dụng trong tay đã nâng lên, nhắm ngay Lục Cách.
Cùm cụp...
Thành Phòng Quân đồng loạt giơ nỏ quân dụng, ba mươi chiếc nỏ nhắm thẳng vào toàn bộ tuần vệ, mũi tên lóe ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén.
Sau quầy giao dịch bị nát vụn, nhân viên này yên lặng đứng dậy lùi về phía sau, giống như đã quá quen với cảnh tượng này.
- Đúng vậy đấy, thì sao nào?
Lục Cách cao ngạo nâng cằm, trường mâu trong tay nhắm ngay Cao Thao, khí thế cấp 6 tản ra.
Cao Thao ngưng mắt, hắn cố chịu đựng không lùi lại, thực lực đối phương cao hơn hắn rất nhiều.
Tê tê!
Không đợi Lục Cách ra tay, một cây ‘Cự Mâu’ lao từ trên trời xuống, cắm thẳng trước người hắn.
Phanh!
Nơi Lục Cách vừa đứng đã biến thành một cái hố to, có bóng đen bao phủ lên đám tuần vệ, đồng thời cũng xuất hiện trong mắt của bọn hắn.
- Hung thú cấp 7!
Ách Vu biến sắc.
- Các ngươi chọc giận Linh thú hộ thành, tự gánh chịu hậu quả đi.
Cao Thao lùi về phía sau hai bước, tránh xa đám người kia.
Nhện Quỷ Đỏ nhìn xuống đám tuần vệ, tám con mắt xanh lè hiện ra u quang, khí tức của hung thú cấp 7 bao trùm đám người.
- Không việc gì phải sợ! Các ngươi có Linh khí, có thể đánh thắng được nó!
Lục Cách cố giả bộ bình tĩnh hô to.
Cao Thao bĩu môi, khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào mấy kiện Linh khí Sơ cấp kia?
- Tiến lên, giết con hung thú kia trước.
Lục Cách trầm giọng ra lệnh.
- Tê!
Ngay sau đó.
Nhện Quỷ Đỏ phun ra trăm ngàn sợi tơ nhện trói chặt đám tuần vệ và linh khí sơ cấp của bọn hắn, ngoại trừ hai mắt thì toàn bộ những nơi khác đều không thể nhúc nhích.
Sau khi hoàn thành công việc, Nhện Quỷ Đỏ quay người rời đi.
- Dẫn bọn hắn đi, giam lại.
Cao Thao phất tay ra lệnh.
- Vâng.
Thành Phòng Quân thu lại nỏ quân dụng, bọn họ lại thành công làm khán giả một lần nữa.
Hắn quay đầu nhìn đội phó, ra lệnh:
- Ngươi đi báo cáo cho thành chủ đại nhân.
- Vâng.
Đội phó quay người vội vã chạy đi.
Bên ngoài thành Tương Lai, tâm thần của đám người xao động bất an.
Bọn họ nhìn về phía Rùa Đen, cho dù chạy qua trái hay qua phải thì vẫn không thể thấy được toàn cảnh của nó.
Tiểu Huyền Vũ cách thành Tương Lai khoảng bốn cây số, nhưng người đứng ở thành Tương Lai nhìn Rùa Đen lại giống như nó đang ở trước mắt.
- Tại sao con Man Thú Hoang Cổ này không nhúc nhích nữa rồi?
Đám người vốn dĩ hoảng sợ bỏ chạy tán loạn dừng bước, quay người quan sát.
- Công thành cũng không sợ, trong thành đã có hai vị trưởng lão rồi.
- Con Man Thú Hoang Cổ này còn lớn hơn thành Tương Lai, sợ là hai vị trưởng lão ngăn không được...
- Có ai nhìn ra nó là Man Thú Hoang Cổ cấp mấy không?
Quần chúng dần dần bàn tán xôn xao.
Khải Đa sửng sốt, tự lẩm bẩm:
- Tại sao nó dừng lại, không phải Man Thú Hoang Cổ muốn công thành sao?
Ách Vu hỏi với giọng khô khốc:
- Đội trưởng, Man Thú Hoang Cổ đã dừng lại rồi, chúng ta có nên lấy hàng hóa về không?
Hắn không cam tâm, thương đội qua lại giữa các bộ lạc đã hai tháng nay, thu thập hàng hóa với hy vọng đến thành Tương Lai giao dịch Linh khí, kiếm lời lớn.
Bây giờ, vì sự xuất hiện của Man Thú Hoang Cổ mà đánh rơi hơn phân nửa hàng hóa, hai tháng này xem như công cốc.
Khải Đa hạ giọng nói:
- Ngươi đi đi, mang theo vài người quay lại đó, hy vọng không ai bị giẫm bẹp.
- Vâng.
Ách Vu thấp giọng trả lời một câu.
Hắn chọn khoảng hai mươi người đi theo mình, chuẩn bị vòng qua Man Thú Hoang Cổ đi phía sau tìm hàng hóa.
- A, hình như trên lưng Man Thú Hoang Cổ có kiến trúc.
Có người đột nhiên hô to, là một vị Giác Tỉnh Giả đã thức tỉnh năng lực có thể nhìn cực xa.
- Trên lưng Man Thú Hoang Cổ là cái gì?
- Là lá chắn trong suốt, hình như là... Lưu ly.
Đủ loại suy đoán nổi lên bốn phía, nhưng lại không có ai dám tới gần xem xét.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một giờ sau.
- Tại sao nhóm tuần vệ chưa trở lại?
Khải Đa cau mày, trong lòng của hắn hiện lên rất nhiều suy đoán.
Đạp đạp đạp...
Ách Vu dẫn nhóm đi hoang thương nhân trở về, sắc mặt từng người hiện lên sự buồn bực, hai tay trống rỗng.
- Không tìm được?
Khải Đa đen mặt.
Ách Vu tức giận nói:
- Không thấy, chắc đã bị Man Thú Hoang Cổ giẫm nát rồi.
- Đáng chết, làm công cốc rồi!
Hai mắt Khải Đa phiếm hồng, thấp giọng rống giận.
Nhóm hoang thương nhân an tĩnh, trong lòng ai nấy đều phiền muộn không thôi.
- Nhưng chúng ta phát hiện được chuyện khác.
Ách Vu đột nhiên lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận