Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 438: Chụp Hình, Quay Phim

Cộc cộc cộc !
Cửa thư phòng bị gõ vang.
- Đi vào.
Mục Lương hít sâu một hơi, chỉnh lý lại cảm xúc.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mễ Nặc với Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới.
- Mục Lương, trong tay ngươi là thứ gì vậy?
Mễ Nặc hồn nhiên hỏi.
Cô nháy con mắt to màu xanh lam, nhìn ‘vật thể không xác định’ trong tay Mục Lương, cặp tai thỏ lông xù lỗ lung lay qua lại.
Trong lòng của Mục Lương khẽ động, trợn mắt nói lời bịa đặt:
- Bổ sung năng lượng cho Linh khí.
- Linh khí?
Trên mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ tia kinh ngạc, Linh khí gì cần bổ sung năng lượng?
Hai cô gái tiến lên trước, một trái một phải vây quanh ở bên cạnh anh, hiếu kỳ theo dõi món đồ tinh xảo lớn chừng bàn taytrong tay anh.
- Ừm, là Linh khí tổ truyền đặc biệt của gia tộc ta.
Mục Lương mở sáng màn hình, lộ ra hình nền màn hình khóa.
- Linh khí đặc biệt?
Nguyệt Thấm Lan nhăn lại lông mày màu xanh lam nhỏ nhắn, lần đầu tiên nghe nói đến sự tồn tại của Linh khí đặc biệt.
Cô gái tai thỏ thì trừng lớn đôi mắt xinh đẹp màu xanh nước viển, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình nên trên màn hình khóa.
- Thật xinh đẹp.
Nguyệt Thấm Lanbị điện thoại di động đặc thù hấp dẫn, tạo hình đặc thù hơn nữa tinh xảo.
Chủ yếu nhất là khi màn hình sáng lên, phía trên có ký hiệu kì lạ và bức tranh xinh đẹp.
Mễ Nặc sợ hãi thán phục lên tiếng:
- Mục Lương, bức hình trong Linh khí này, là thật sao?
- Đương nhiên, đây là dáng vẻ rất lâu trước đây của đại lục.
Mục Lương lựa lời hợp lý giải thích.
- Cái gì!
Mễ Nặc với Nguyệt Thấm Lan đồng thời lên tiếng kinh hô, trên gương mặt xinh đẹp lộ tia không tin.
- Trời xanh mây trắng, núi cao sông chảy, có phải rất đẹp hay không?
Giọng của Mục Lương bình tĩnh cảm thán.
Hình nên trên màn hình khóa là một khung cảnh do anh tự chụp trong chuyến đi du lịch sau khi anh tốt nghiệp.
- Ừ, thật sự rất đẹp.
Mễ Nặc dùng sức gật đầu, bên trong con mắt màu xanh lam lóe lên ánh sáng, trong lòng hiện ra cảnh tượng ấy.
- Mục Lương, đây quả thật là dáng vẻ trước kia của vùng đất này?
Âm thanh của Nguyệt Thấm Lan nghi hoặc hỏi.
- Bên trong Linh khí gia tộc của ta, có ghi chép một chút hình ảnh trước khi tận thế.
Mục Lương bình tĩnh mở to mắt nói hươu nói vượn.
- Thì ra là như thế......
Trong lòng của Nguyệt Thấm Lan sinh ra chấn động, rất bất ngờ về gia tộc của Mục Lương, càng thêm ngưỡng mộ.
Cô âm thầm ghi nhớ, không nên hỏi quá nhiều, nếu như anh ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
- Thật là đẹp, thì ra thế giới trước khi tận thế là như vậy, bầu trời màu xanh biển nhạt, cây xanh phủ khắp núi......
Mễ Nặc rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại cõi lòng, đang tưởng tượng ra cảnh tượng của thế giới trước kia.
- Mục Lương, Linh khí này có thể làm cái gì?
Nguyệt Thấm Lan hiếu kỳ hỏi.
Cô không dám chạm vào điện thoại, sợ làm hư.
- Nó có rất nhiều chức năng, tỷ như ghi chép âm thanh với hình ảnh.
Mục Lương nhập vào mật mã, tiến vào màn hình chính.
Không đợi hai cô gái nhìn rõ, anh đã ấn mở ô biểu tượng máy ảnh.
- Hai người các ngươi, đứng xa một chút.
Mục Lương đưa tay ra hiệu, ôn hòa nói.
Mặc dù hai cô gái không hiểu, vẫn làm theo, rời khỏi vị trí bên cạnh anh, đứng ở vị trí xa ba mét.
Nguyệt Thấm Lan dùng chất giọng ưu nhã hỏi:
- Đứng ở chỗ này, có thể chứ?
- Có thể, đừng động đậy.
Mục Lương dặn một tiếng.
Anh nhấn vào màn hình, tiến hành điều chỉnh tiêu điểm đơn giản, sau đó nhấn xuống nút chụp.
- Răng rắc !
Âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng làm việc, đã chụp xong 1 bức ảnh.
Mục Lương ấn mở góc dưới bên trái xem hình, phóng to tấm hình vừa mới chụp.
Trong tấm ảnh, cô gái tai thỏ trợn tròn con mắt màu xanh lam, tai thỏ thì một cái đứng thẳng một cái cụp xuống, trên mặt tràn ngập biểu cảm tò mò.
Còn Nguyệt Thấm Lan thì toàn thân lộ ra khí tức ưu nhã, cho dù trong tấm ảnh cũng giống như vậy.
- Tới xem một chút.
Mục Lương ôn hòa vẫy tay.
Mễ Nặc, Nguyệt Thấm Lan bước nhanh về phía trước, vẫn như cũ một trái một phải, vây anh vào giữa.
Mễ Nặc nhìn về phía điện thoại.
Sau một khắc, cô che miệng kinh ngạc lên tiếng:
- Ài ài ài...... Làm sao ta lại xuất hiện bên trong Linh khí?
- Thật đẹp.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của mình rõ ràng như vậy.
- A?
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, đôi mắt cười chúm chím nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.
- Nhìn, nhìn cái gì?
Còn cô thì né tránh.
- Khụ khụ...
Cô ho nhẹ hai tiếng, nói qua chủ đề khác, kinh ngạc hỏi:
- Mục Lương, làm sao tạo ra được bức hình này?
- Đây là chức năng của Linh khí, ta cũng không rõ lắm.
Mục Lương cũng không thể giải thích nguyên lý chụp ảnh.
- Thật là chuyện không thể tin được.
Nguyệt Thấm Lan cảm thấy đây không phải Linh khí, đã có thể gọi là thần khí.
Cô sắp xếp lại cảm xúc, hiếu kỳ hỏi:
- Có thể chế tạo ra Linh khí như vậy sao?
- Chỉ có 1 kiện, không có cách nào làm thêm kiện thứ 2.
Mục Lương nhún nhún vai.
Đây là sản phẩm công nghệ cao của Địa Cầu, bây giờ, nơi này căn bản không có điều kiện, anh cũng không nắm kiến thức về mảng này, không có cách nào tiến hành làm ra vật phẩm y chang vậy.
Nhưng không có gì tuyệt đối, nếu có một ngày, anh có thể được năng lực sao chép vật phẩm, có lẽ có thể tiến hành sao chép ra điện thoại di động.
- Thật thần kỳ.
Mễ Nặc đưa tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại, lại không cẩn thận xoay chuyển chiều ống kính.
Sau một khắc, 3 người bị ống kính phía trước của điện thoại chụp lấy, xuất hiện trong màn hình.
- Hả!
Cô gái tai thỏ với Nguyệt Chủ đều bị sợ nhảy lên một cái.
- Không có chuyện gì.
Mục Lương nhịn không được cười trấn an.
Hai cô gái mới một lần nữa tới gần, lần nữa bị ống kính phía trước quay lại.
- A, thật thần kỳ.
Mễ Nặc nháy nháy mắt, nhìn bản thân trong màn hình di động, cũng đang nháy mắt theo mình.
Cô run lỗ tai thỏ lên một lần, hình ảnh phản chiếu của cô trong màn hình cũng đang run lấy lỗ tai thỏ.
Mục Lương đè xuống cái nút chụp hình, ống kính trước bắt đầu quay phim.
Hai cô gái nhìn về phía màn hình, tò mò nháy mắt ra hiệu, càng chơi càng thú vị, bắt đầu làm mặt quỷ.
- Các ngươi ngươi sẽ phải hối hận.
Mặt của Mục Lương lộ nụ cười, bây giờ điện thoại đang ở trạng thái quay phim.
- Vì sao nói như vậy?
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt lộ tia hoang mang.
- Xem liền biết.
Mục Lương ấn mở đoạn phim vừa mới ghi âm được, bắt đầu lại từ đầu phát ra.
- Hả, làm sao còn có thể ghi chép lại?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc lên tiếng.
Khóe mắt của cô giật giật, sau đó gương mặt xinh đẹp xuất hiện một vòng ửng đỏ, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám nhìn bản thân trong đoạn phim, dáng vẻ bản thân đóng vai mặt quỷ thực sự rất xấu hổ.
- Mục Lương, nhanh hủy đi.
Mễ Nặc lấy hai tay che mắt, cũng không dám nhìn chính mình đang làm bộ dáng mặt quỷ.
- Vậy cũng không được, ta muốn lưu lại, từ từ ngắm.
Anh nhếch miệng lên, thoát ra màn hình chụp ảnh.
- Mục Lương, không muốn !
Nguyệt Thấm Lan oán trách một tiếng.
- Nhanh hủy đi.
Mễ Nặc mân mê cái miệng, hai tay đang nắm lấy cánh tay Mục Lương, lắc qua lắc lại.
- Ừm, Linh khí này còn có chức năng khác, muốn biết không?
Mục Lương nhếch miệng lên, thông minh nói qua chủ đề khác.
- Chức năng gì?
Mễ Nặc vô thức hỏi.
Nguyệt Thấm Lan đưa tay nâng trán.
Đơn giản như vậy đã bị dời đi sự chú ý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận