Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1228: Nếu Không Sẽ Bị Diệt Quốc



Đại An Ti nghiêm mặt, cô đang tính toán khoảng cách giữa hư quỷ và tường thành.

Tới khi hư quỷ tiến vào tầm bắn của linh khí đại pháo, cô quyết đoán phất tay hạ lệnh:

- Nã pháo!

Rầm rầm oanh!

Tiếng gầm rú thật lớn vang lên, một viên đạn pháo từ trong miệng linh khí đại pháo bay ra, lập tức nã về hướng hư quỷ trong không trung.

Bạch Sương trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, từng mảng hư quỷ từ không trung rơi xuống, tiếng kêu thê lương quanh quẩn trên bầu trời. Cô bị uy lực kinh người của linh khí đại pháo doạ cho sợ hãi, nếu một pháo này mà bắn trúng cô, chắc chắn không chết cũng tàn.

Khặc khặc khặc…

Từng nhóm hư quỷ từ không trung rơi xuống, nhưng chúng chưa tới gần tường thành cho nên rơi cả vào trong nước biển.

- Bắn.

Đại An Ti phất tay hạ lệnh.

- Xẹt xẹt xẹt…

Nhóm Thành Phòng Quân giương lên quân nỗ, nỗ tiễn bắn ra, đánh chết một con hư quỷ.

- Thật là lợi hại, những thứ này là vũ khí gì vậy?

Bạch Sương kêu lên đầy sợ hãi. Cô thử nghĩ tới đoàn kỵ sĩ của vương quốc Hải Đinh, nếu bọn họ đối đầu với Thành Phòng Quân trước mắt, chắc chắn sẽ bị đánh bại khiến cho quân lính tan rã.

Ngang ngang ngang…

Mặt biển cuồn cuộn dấy lên từng đợt sóng, Rồng Biển xuất hiện, nó giết sạch toàn bộ hư quỷ tới gần. Nó chế tạo ra lốc xoáy, đem hư quỷ cuốn vào bên trong biển sâu.

- Ma thú thật mạnh!

Bạch Sương lần thứ hai sợ hãi than.

Không đến nửa giờ sau, trống trận đã từ từ ngừng lại, hư quỷ đã bị giải quyết toàn bộ.

Đại An Ti hạ một mệnh lệnh:

- Đội một, đội hai và đội ba chịu trách nhiệm quét dọn chiến trường, đội bốn, đội năm, đội sáu tiếp tục cảnh giới, không được chủ quan lơi lỏng.

- Tuân mệnh!

Nhóm Thành Phòng Quân cao giọng đáp lại.

- Vệ Cảnh, ngươi làm công tác thống kê người bị thương, trước khi trời tối phải đưa báo cáo cho ta.

Đại An Ti nghiêm mặt nói. Cô cần phải báo cáo công tác với Mục Lương, cho nên trước khi trời tối nhất định phải tới nội thành.

- Ta hiểu.

Vệ Cảnh nâng tay chào theo nghi thức quân đội.

- Đi nhanh đi.

Đại An Ti khoát tay áo.

Dường như cô lại nhớ ra điều gì đó, cho nên lại hướng Vệ Cảnh đang chuẩn bị rời đi hô một câu:

- Nhớ rõ phải báo tin bình an cho quân doanh, để cho đại nhân Cầm Vũ không cần phái người đến đây.

Mỗi lần trống trận gõ vang, quân doanh bên kia sẽ triệu tập binh lính, tùy thời làm tốt công tác chuẩn bị trợ giúp.

- Vâng.

Vệ Cảnh quay đầu lại gật đầu.

Bạch Sương im lặng nhìn khung cảnh trước mắt. Cô đã bị tốc độ xử lý chiến trường của Thành Phòng Quân làm kinh sợ. Không tới nửa giờ, thi thể hư quỷ trên tường thành đã bị chở đi.

Cô còn nhìn thấy có người dùng một hạt châu nhỏ, sau đó điều động nước biển, bắt đầu rửa sạch tường thành, xối cho máu hư quỷ trôi đi hết.

- Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về.

Hồ Tiên yêu kiều nói.

- Ừ, cần phải trở về.

Diêu Nhi dùng sức gật đầu.

Lần này, Bạch Sương không từ chối nữa, cô đi theo Hồ Tiên và tiểu hầu gái rời khỏi tường thành.

Khi mấy người bọn họ trở lại Phố Buôn Bán, nhóm nhân viên công tác đã rời khỏi hầm trú ẩn, lục tục tự trở về cương vị của mình.

- Qua vài ngày nữa, Phố Buôn Bán sẽ tạm thời ngừng kinh doanh.

Hồ Tiên đột nhiên nói.

Thuỷ triều hư quỷ sắp ập tới, để tránh cho chuyện ngoài ý muốn phát sinh, những người đang công tác ở Phố Buôn Bán phải trở về nội thành.

- Vậy về sau không được uống đồ uống lạnh nữa ư?

Bạch Sương trừng lớn đôi mắt đẹp.

Hồ Tiên ngừng chân lại, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô gái tóc tím một cái, buồn cười nói:

- Ngươi rõ ràng đang ở trong cung điện ở khu Trung Ương. Mấy người Tiểu Lan, Diêu Nhi đều biết làm đồ uống lạnh, vì sao phải cố chạy tới tận nơi này mua?

- A, ta không biết…

Bạch Sương sửng sốt, sau đó cô hướng ánh mắt sâu kín nhìn về phía tiểu hầu gái.

Diêu Nhi phồng hai má, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư Bạch Sương không nói với ta cô ấy muốn uống đồ uống lạnh.

Bạch Sương nghiếng răng, buồn bực nói:

- Chút nữa trở về ta muốn uống, ngươi có thể làm cho ta một ly không?

- Có thể, không thành vấn đề.

Diêu Nhi cười khanh khách gật đầu.

Ba người xuyên qua Úng Thành, ngồi trên xe ngựa chuyên dụng thẳng tắp xuyên qua nội thành, trở về khu vực Trung Ương.

Diêu Nhi mềm mại hỏi:

- Đại nhân Hồ Tiên, hiện tại Tiểu Huyền Vũ đang đi đâu?

Hồ Tiên cụp mắt xuống, dùng giọng lười biếng nói:

- Tiểu Huyền Vũ đã dừng lại, chúng ta cần ở lại nơi này chờ mấy người Phi Nhan trở về.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu:

- Tính toán thời gian, nhóm tiểu thư Phi Nhan cũng sắp trở lại.

- Hai ngày nữa bọn họ sẽ trở lại.

Hồ Tiên lên tiếng.

Bạch Sương tò mò hỏi:

- Cái kia, Tiểu Huyền Vũ là ai?

- Tiểu Huyền Vũ chính là thánh thú của thành Huyền Vũ, chúng ta đang ở trên người Tiểu Huyền Vũ.

Diêu Nhi cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói.

- Vẫn đang ở trên người Tiểu Huyền Vũ?

Bạch Sương ngẩn ngơ.

- Đúng vậy.

Diêu Nhi gật đầu.

- Từ từ, từ từ, để cho ta tiêu hoá tin tức này đã.

Bạch Sương ngồi thẳng người, con ngươi màu tím nhìn ra bên ngoài của sổ xe. Chốc lát sau, cô nuốt nước miếng, khàn giọng hỏi:

- Không phải thành Huyền Vũ được xây dựng trên một hòn đảo sao?

- Hòn đảo mà ngươi nói tới chính là Tiểu Huyền Vũ.

Hồ Tiên liếc mắt nhìn cô gái tóc tím một cái.

- Á!

Bạch Sương kinh hô một tiếng, hô hấp của cô lập tức trở nên dồn dập.

Cô vẫn nghĩ dưới chân mình chính là một hòn đảo, mà chưa bao giờ nghĩ tới đây lại là một sinh linh còn sống. Hai mắt cô trở nên trống rỗng, trong lòng như có từng cơn sóng cuộn trào, cả kinh nói không nên lời.

- Nói không nên lời rồi ư?

Hồ Tiên cười khẽ một tiếng.

- Đúng là ta cảm thấy khó có thể tin được...

Bạch Sương giật giật khóe miệng.

Cô đã hạ quyết tâm, bất cứ xảy ra chuyện gì cũng không thể để vương quốc Hải Đinh và thành Huyền Vũ xảy ra xung đột, nếu không sẽ bị diệt quốc.

Dường như cô lại nhớ tới cái gì đó, cho nên vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương hơn, cô gấp giọng hỏi:

- Nếu như Trăng Máu buông xuống, Tiểu Huyền Vũ sẽ trở nên cuồng bạo hóa thì sao?

- Vì sao nó sẽ cuồng bạo hóa?

Hồ Tiên lạnh nhạt hỏi.

- Sau khi Trăng Máu buông xuống, tất cả ma thú sẽ trở nên cuồng bạo hóa.

Bạch Sương nghiêm túc nói.

Ánh mắt Hồ Tiên lộ ra vẻ cổ quái, hoá ra cô gái tóc tím đang nói tới những sinh vật ở châu lục bên kia.

Cô gái tai hồ ly đã nghe qua suy đoán về vùng đất mới của Mục Lương, cô cũng biết cô gái tóc tím trước mắt đến từ một châu lục khác. Hồ Tiên chắc chắc nói:

- Yên tâm đi, Tiểu Huyền Vũ sẽ không cuồng bạo hóa.

- Vậy là tốt rồi...

Bạch Sương nửa tin nửa ngờ thở phào một hơi.

Nhưng cô vẫn không thể thuyết phục chính mình tin tưởng Hồ Tiên, thật sự có ma thú sẽ không cuồng bạo hóa?

Nếu Tiểu Huyền Vũ lớn như vậy cũng cuồng bạo hóa, vậy chắc chắn sẽ làm một hồi tai nạn cực kỳ thảm khốc với những con người đang sinh sống trên lưng nó.

Bạch Sương cúi đầu, cô đã quyết định rồi, chờ tới khi Trăng Máu buông xuống, cô sẽ giấu Kim Bỉ Khâu đi, thẳng đến khi Trăng Máu chấm dứt mới thả nó ra ngoài.

Ba giờ sau, xe ngựa dừng lại ở tầng một khu Trung Ương, lúc này sắc trời đã dần dần tối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận