Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2557: Thú Sương Tím.

- Được được được, ngươi đừng tự hù dọa mình nữa.

Tây Ni trấn an.

- Được rồi......

Khắc Lai Mạn há miệng, không nói thêm gì nữa, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phiến sương mù kia, trong lòng vẫn tin mình không có nhìn lầm.

- Tại sao Mục Lương ca ca vẫn chưa trở lại?

An Kỳ khẩn trương lẩm bẩm.

Tây Ni nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?

An Kỳ nghe vậy hai mắt mở to, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không thể nào, Mục Lương ca ca mạnh như vậy, ngay cả Vua Hư Quỷ Thánh giai còn không phải là đối thủ của hắn, như vậy làm sao có thể xảy ra chuyện ở chỗ này chứ!

- Đúng vậy, ngươi nói không sai.

Tây Ni vội vã trấn an.

An Kỳ tự an ủi bản thân:

- Có thể là Mục Lương ca ca phát hiện cái gì đó nên chưa trở về được, chúng ta chờ thêm một chút đi.

- Ừ ừ, ngươi nói đúng.

Tây Ni gật đầu lần nữa.

An Kỳ nhìn về phía thiếu nữ, nhấn mạnh từng chữ:

- Chúng ta nên ngồi yên một chỗ đừng chạy lung tung, nếu không sẽ khiến Mục Lương ca ca lo lắng.

Tây Ni nhỏ giọng thầm thì:

- Chúng ta đang ở trên không trung, lại không biết bay, có thể đi nơi nào chứ?

Ba người an tĩnh lại, sốt ruột chờ đợi Mục Lương trở về.

Nửa giờ trôi qua, Mục Lương vẫn chưa trở về.

Trong lòng Khắc Lai Mạn lại dâng lên sự bất an, hỏi:

- Tại sao Mục Lương các hạ còn chưa trở về nữa?

- Chờ một chút đi.

An Kỳ cắn môi dưới.

Sắc mặt của Khắc Lai Mạn hơi trắng bệch, nàng ngước mắt tiếp tục nhìn kỹ sương mù tím trước mặt.

Một lúc sau, thiếu nữ nhìn thấy một bóng đen như ẩn như hiện trong sương mù tím, điều này khiến nàng trợn to hai mắt, hé miệng một hồi lâu không nói nên lời.

- A, a......

Vất vả lắm Khắc Lai Mạn mới phát ra âm thanh, nhưng bởi vì quá sợ hãi cho nên không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

- Có chuyện gì vậy?

Tây Ni bị dọa nhảy dựng, vội vã vươn tay đỡ lấy bạn thân.

- A! Đó là cái gì thế?

An Kỳ hô một tiếng, lúc này cô cũng đã nhìn thấy bóng đen trong sương mù tím.

Tây Ni quay đầu nhìn lại, bóng đen trong sương mù không lớn, chỉ to hơn một chút so với người trưởng thành, nhưng cô lại không thể thấy rõ đó là vật gì.

- Du du du ~~~

Kim Ô Thánh Quang vỗ cánh muốn bay qua đó nhìn xem, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh Mục Lương nên dừng lại.

- Ta đã nói là trong kia có thứ gì đó rồi mà!

Khắc Lai Mạn nhân cơ hội giải oan cho mình.

Tây Ni khẩn trương nói:

- Bây giờ ngươi nói cái này làm gì nữa, có rảnh suy nghĩ chuyện này thì ngẫm lại chúng ta nên làm cái gì bây giờ đi!

- Ta, ta không biết.

Khắc Lai Mạn rất sợ hãi, nhưng vẫn là đứng chắn trước mặt Tây Ni và An Kỳ, không hề lùi lại nửa bước.

An Kỳ quá hoảng loạn, không khỏi hô to một tiếng:

- Mục Lương ca ca ~

- Ta đây.

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Mục Lương đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người.

- Mục Lương ca ca!

An Kỳ vui mừng reo lên, hai mắt ngấn lệ nhìn Mục Lương.

- Đừng khóc, không có chuyện gì đâu.

Mục Lương trấn an một tiếng rồi ngước mắt nhìn sương mù tím phía trước.

Anh bay một vòng trong sương mù tím nhưng không tìm được thứ gì, vừa trở về trên lưng Kim Ô Thánh Quang thì nghe được tiếng thét thiếu nữ.

- Mục Lương ca ca, đằng kia có thứ gì đó!?

Giọng nói của An Kỳ mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ về làn sương mù trước mặt.

- Ta đi nhìn xem.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi tiến vào sương mù một lần nữa, mục tiêu là bóng đen đang cử động kia.

- Mục Lương các hạ!

Tây Ni hô một tiếng, vốn muốn nói anh phải cẩn thận, nhưng nghĩ đến thực lực của Mục Lương thì lại nuốt lời nói vào trong.

……..

Trong màn sương mù tím, Mục Lương bay tới bóng đen đang lay động kia.

Anh vừa tiến vào sương mù tím lần nữa thì tầm nhìn cấp tốc giảm xuống, vẫn luôn duy trì khoảng cách vài mét với bóng đen kia.

Có sương mù tím tồn tại, Mục Lương căn bản không thể nhận rõ đó là vật gì.

- Sẽ là cái gì đây?

Anh cau mày lại, hơi chuyển động suy nghĩ để thi triển năng lực.

- Dụ ~~~

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra ngoài, sương mù tím xung quanh chợt ngừng lại, bóng đen kia cũng không còn di chuyển nữa.

Mục Lương vừa thi triển năng lực "Trấn Thiên Địa ", chỉ cần thực lực của anh đủ mạnh thì có thể trấn áp thiên địa vạn vật, sương mù tím và bóng đen thần bí kia tự nhiên là không ngoại lệ.

Mục Lương bình tĩnh nhìn thoáng qua, thân hình chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện ở bên cạnh bóng đen, lúc này hắn mới nhìn rõ đó là vật gì.

Đó là một sinh linh hình người, toàn thân có màu tím đậm, chiều dài của tứ chi giống như nhân loại, đầu là hình tam giác và chỉ có duy nhất một con mắt.

Nó có tướng mạo kỳ quái, con mắt duy nhất kia là nửa trong suốt, rất giống kim cương đã qua chế tác tỉ mỉ, khi có tia sáng chiếu qua sẽ chiết xạ ra bảy màu.

Khi Mục Lương nhìn sinh linh kia thì nó cũng đang nhìn anh, chỉ là cơ thể bị "Trấn Thiên Địa" trói buộc, căn bản không thể di động được.

- Giống như người ngoài hành tinh.

Anh tự lẩm bẩm rồi dạo một vòng quanh sinh linh màu tím.

Con mắt duy nhất của sinh linh màu tím chuyển động theo Mục Lương, nhưng cơ thể lại không thể động đậy.

Mục Lương suy nghĩ một chút, vươn tay chạm vào trán của đối phương.

Khi ngón tay Mục Lương vừa chạm vào sinh linh màu tím thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên trong đầu.

- Keng, kiểm tra đo lường đến sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Mục Lương nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, không khỏi hơi nhướng mày, sinh linh kỳ quái trước mắt này còn có thể thuần dưỡng sao?

Anh nhìn sinh linh hình người màu tím, trong lòng có chút do dự, nó có hình dạng như vậy, không biết sau khi thuần dưỡng thì anh sẽ đạt được năng lực kỳ quái nào đây?

Mục Lương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đáp lại:

- Thuần dưỡng.

- Keng! Đang thuần dưỡng Thú Sương Tím cấp 6...

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, Thú Sương Tím thuần dưỡng thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Tù của Thú Sương Tím hay không?

- Tù?

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, đây là năng lực gì?

Anh không có suy nghĩ nhiều, lập tức đáp lại hệ thống:

- Kế thừa.

- Keng! Tù đang thay đổi...... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa ngừng lại, Thú Sương Tím trước mặt của anh vẫn còn không thể động đậy, nhưng Mục Lương phát hiện có bảy màu lóe lên trong mắt nó.

Mục Lương giải trừ Trấn Thiên Địa, làm cho sương mù tím lưu động bình thường, lúc này Thú Sương Tím mới có thể hành động tự do.

Nó nhìn anh rồi hơi nghiêng đầu, vì không có miệng cho nên nó không thể phát ra âm thanh, chỉ là an tĩnh nhìn anh.

Mục Lương tò mò hỏi:

- Tù là năng lực gì thế?

Ánh mắt của Thú Sương Tím lấp lóe, dùng ý thức giao lưu với Mục Lương.

Anh nghe xong đôi mắt đen nhánh chợt sáng lên, trong lòng kinh ngạc không gì sánh được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận