Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1503: Váy Mộng Ảo – Hồ Tiên Ghen

Mục Lương tiếp nhận bình lưu ly rồi dùng ngón tay múc một ít sữa tắm, chất lỏng sền sệt và trơn trượt, mùi thơm xộc vào mũi.

Anh xắn tay áo lên để lộ cánh tay, tiếp đó ngưng tụ ra nước trong làm ướt toàn bộ cánh tay rồi bôi sữa tắm lên, nhẹ nhàng xoa vài lần.

Sau khi xoa vài lần, bọt biển dày đặc đã phủ kín nửa cánh tay hắn, mùi thơm càng đậm hơn.

- Cũng không tệ lắm.

Trên mặt Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc.

Sữa tắm do Vưu Phi Nhi chế tạo đã không khác nhiều so với sữa tắm anh dùng ở kiếp trước, ít nhất là về cảm giác tẩy rửa thì cực kỳ tương tự.

Anh lại ngưng tụ nước trong lần nữa rồi tẩy rửa bọt biển trên cánh tay.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó, hỏi:

- Chế tác một bình sữa tắm như vậy cần chi phí bao nhiêu?

Vưu Phi Nhi hồn nhiên nói:

- Rất rẻ, nguyên liệu chắc chỉ dùng năm khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

- Nếu đã như thế, vậy thì một bình bán năm trăm viên ma thú tinh thạch cấp 1 đi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Một bình năm trăm viên ma thú tinh thạch cấp 1!!

Hai tròng mắt của Y Xà trừng lớn, cô không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

Hồ Tiên nhìn cô gái người rắn, bình tĩnh nói:

- Không được, mùi thơm này tương tự với nước hoa cấp, có thể định giá cao thêm chút nữa, nếu không thì mọi người sẽ đổ xô đi mua sữa tắm thay cho nước hoa.

Mục Lương đồng ý, đổi lại:

- Cũng đúng, vậy thì định giá một bình là một ngàn viên ma thú tinh thạch cấp 1 đi.

Sữa tắm thơm vốn dĩ là sản phẩm nhằm vào giới quý tộc, người bình thường vẫn có thể tiếp tục dùng xà bông thơm.

Anh nhìn về phía Vưu Phi Nhi, nói:

- Ngươi lại sáng tạo một chút sữa tắm có mùi thơm thoang thoảng và không mùi, giá giảm xuống theo thứ tự.

- Được, cái này rất đơn giản.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Y Xà có chút hoảng hốt, một ngàn viên ma thú tinh thạch cấp 1 cho một bình sữa tắm, thật sự sẽ có người mua sao?

…………..

Mục Lương đặt bình lưu ly trong tay xuống, ôn hòa hỏi:

- Ngươi đã chế tạo được dầu gội đầu chưa?

Vưu Phi Nhi hồn nhiên nói:

- Chưa đâu, ta đang tìm các loại dược thảo tốt cho tóc, chắc sẽ không khó.

- Không vội, chúng ta đi ăn sáng trước đi.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

- Vâng.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Lương nhìn cô gái người rắn, nhàn nhạt nói:

- Ngươi cũng đi với chúng ta đi.

- A, ta có thể cùng ăn với mọi người sao?

Đôi môi hồng của Y Xà mở lớn, cô có chút thụ sủng nhược kinh.

Vưu Phi Nhi kéo tay Y Xà, hồn nhiên nói:

- Đi thôi, đi thôi! Vừa vặn để ngươi làm quen với mọi người.

- Vâng.

Y Xà có chút khẩn trương, hôm nay cô phải dùng cơm cùng một chỗ với thành chủ đại nhân.

Đoàn người rời khỏi Sở Nghiên Cứu, cất bước đi tới nhà ăn.

Khi tới nhà ăn thì Ly Nguyệt và những người khác đã có mặt đầy đủ.

- Mục Lương, chào buổi sáng.

Mễ Á nhẹ giọng chào hỏi.

Từ hôm nay trở đi cô sẽ ở tại cung điện giống như Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na.

- Chào buổi sáng.

Mục Lương mỉm cười, quay đầu dặn dò:

- Đi lấy thêm một bộ chén đũa nữa.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng:

- Vâng.

Cô nhìn cô gái người rắn, trong lòng hiểu được cái gì đó, nhanh chóng xoay người lấy bộ chén đũa mới từ trong tủ.

- Ngồi đi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng.

Các cô gái lần lượt ngồi xuống.

Y Xà ngồi bên cạnh Vưu Phi Nhi, cái đuôi quấn quanh chân ghế, cô vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân giòn giã truyền đến, Nguyệt Thấm Lan rửa mặt xong cũng đi vào nhà ăn.

- Mọi người buổi sáng tốt lành.

Cô ưu nhã chào hỏi.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Nguyệt Thấm Lan, nói chính xác hơn là rơi vào y phục trên người cô, tầng tầng lớp lớp mảnh vảy kia khiến người ta không cách nào rời mắt được.

Đôi tai hồ ly của Hồ Tiên run lên, cô là người đầu tiên mở miệng khen ngợi:

- Chị Thấm Lan lại có váy mới rồi, thật xinh đẹp.

Bộ váy mới mặc trên người Nguyệt Thấm Lan giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức không tưởng.

Mễ Nặc không nhịn được khen ngợi:

- Thật xinh đẹp, bây giờ nhìn chị Thấm Lan giống như một nữ vương vậy.

- Không, còn cao quý hơn cả nữ vương.

Ngải Lỵ Na há to miệng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, nhưng lại không có sự ghen ghét.

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Chiếc váy mới này là linh khí cao cấp, nhất định là do Mục Lương làm.

Trong giọng nói của Nguyệt Thấm Lan có chút khoe khoang:

- Đúng rồi, ta gọi nó là váy Mộng Ảo, đây là một kiện linh khí cao cấp.

- Thật tốt, nó rất thích hợp với ngươi.

Hồ Tiên nghiêm túc khen ngợi.

Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa nói:

- Nó được chế tạo riêng mà, đương nhiên là thích hợp rồi.

- Ba hoa.

Nguyệt Thấm Lan cười trách rồi đưa tay chọc cái trán của đối phương.

- Tiểu thư Phi Nhi, linh khí cao cấp là cái gì?

Y Xà kinh ngạc hỏi.

Vưu Phi Nhi thuận miệng giải thích một câu:

- Linh khí cao cấp tương đương với ma cụ cao cấp, cả hai không có khác nhau quá nhiều.

- Tương đương với ma cụ cao cấp!!

Tay của Y Xà run một cái, cô kinh ngạc nhìn về phía Mục Lương, thành chủ đại nhân là Luyện Khí Sư cao cấp?

- Thật tốt nha.

Đôi đũa trong tay Hồ Tiên chọc vào cháo gạo trắng, âm thanh nhẹ nhàng rơi vào trong tai Mục Lương.

Anh chớp chớp mắt màu đen, anh nhìn thấy ánh mắt sâu kín của Hồ Tiên, sợ là phải mau chóng chế tạo một chiếc váy khác càng sớm càng tốt.

- Được rồi, mọi người ăn sáng thôi.

Anh nói sang chủ đề khác.

Mọi người đều sẽ tranh giành tình cảm, các cô gái không thể nào không ghen, chỉ là xem bản thân có thể kiềm chế được hay không.

- Vâng.

Mọi người bắt đầu động đũa.

Y Xà cầm đũa lên và nếm thử món ăn trong cung điện, sau đó ngay lập tức bị mỹ vị bắt làm tù binh, kém chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

- Ngon! Quá ngon! Ta chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy!

Cô há miệng cắn một miếng lớn.

- Chậm một chút, không có ai giành với ngươi đâu.

Vưu Phi Nhi tức giận nói.

- Đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây, sau này sẽ quen thôi.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy cười nói.

Y Xà phản ứng lại, cô đỏ mặt giảm tốc độ ăn lại, nhưng chiếc đũa trong tay cũng không chậm, trong chén có rất nhiều thức ăn.

Cộp cộp cộp ~~~

Tố Tô đi vào nhà ăn, thanh thúy nói:

- Đại nhân, tiểu thư A Đát Trúc tới rồi.

- Để cô ấy vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

- Vâng.

Tố Tô xoay người rời đi.

Một lát sau, A Đát Trúc cầm một cái túi giấy đi vào nhà ăn, cung kính chào theo kiểu nhà binh:

- Thành chủ đại nhân.

- Ngươi ăn sáng chưa?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Vẫn chưa.

A Đát Trúc thành thật trả lời.

Mục Lương nâng cằm lên, ra hiệu nói:

- Diêu Nhi, lấy thêm một bộ chén đũa nữa, ngươi ngồi xuống ăn cùng với chúng ta đi.

- Vâng.

A Đát Trúc không có từ chối, dù sao đây không phải là lần đầu tiên cô dùng bữa ở cung điện.

Cô cũng không từ chối việc dùng cơm, nếu không cô đã có thể tránh giờ ăn để trở lại.

Chén đũa nhanh chóng được dọn lên, còn có một chén cháo gạo trắng nóng hổi.

- Chị A Đát Trúc, ngươi nếm thử trứng vịt muối đi.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

- Được, cảm ơn.

A Đát Trúc tò mò cầm lấy một quả trứng vịt muối làm từ trứng Vịt Lông Vàng, cô nhìn thoáng qua những người khác rồi bắt chước gõ vỏ trứng, lấy lòng trắng và lòng đỏ trứng ra ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận