Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1975: Khi Nào Trở Về Lão Nhất Định Phải Đánh Dạ Nguyệt Cát Tư Một Trận Ra Trò



Hi Bối Kỳ giải thích:

- Lão tổ, Mục Lương biết ma pháp hệ không gian.

- Thật sao?

Lão nghe vậy đôi mắt lập tức sáng ngời, nhìn chằm chằm Mục Lương.

Vân Vân cảm thấy bất ngờ, hỏi:

- Vậy thực lực của Mục Lương các hạ là...

Mục Lương thuận miệng nói:

- Chắc là Thánh Giai.

-... Thánh Giai?

Vưu Kỳ hoảng sợ đứng bật dậy, cơ thể không khỏi run rẩy, trong mắt không giấu được sự sợ hãi và vui mừng.

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hô một tiếng:

- Lão tổ?

- Ta không sao.

Lão hít sâu một hơi và chậm rãi ngồi xuống, lại quan sát Mục Lương một lần nữa, đối phương thoạt nhìn còn trẻ như vậy, thật sự sẽ là Ma Pháp Sư hệ Không Gian cấp Thánh Giai sao?

Mục Lương bình thản nói:

- Ta sẽ thử phương pháp mà các hạ nói trước, nếu như không được thì cứ làm theo phương pháp của ta.

- Phương pháp của ngươi là cái gì?

Hi Đức Vưu Kỳ hỏi với giọng điệu nghiêm túc.

Mục Lương hơi ngả người ra sau, nhàn nhạt nói:

- Dời hòn đảo này đi chỗ khác hoặc san bằng nơi này, cách nào cũng có thể rời đi.

Nếu hoàn cảnh tạo thành hạn chế, vậy thì phá hủy nó, thế là có thể rời đi rồi.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, cái này cũng tính là biện pháp à?

- Lão tổ, Mục Lương nói được thì làm được.

Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu chắc chắn.

Mục Lương buồn cười nhìn cô gái Ma Cà Rồng, lắc đầu nói:

- Nói trước bước không qua, phải thử mới biết được.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Mục Lương, hòn đảo này còn không bằng một phần mười Tiểu Huyền Vũ hiện tại đâu, không cần thử ta cũng biết.

Mục Lương cảm thấy buồn cười, nhưng không thể không nói, lời của cô gái Ma Cà Rồng rất có lý.

- Lão tổ, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về.

Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu đầy sự kiên định.

Hi Đức Vưu Kỳ liếc nhìn Vân Vân, chậm rãi nói:

- Nếu như có thể rời đi thì tự nhiên là chuyện rất tốt.

Nghe được cuộc trò chuyện của mọi người khiến đôi mắt của Vân Vân tỏa sáng, cô thật sự rất muốn rời khỏi nơi đây, khát vọng thế giới tự do tự tại ở bên ngoài.

……….

Hi Đức Vưu Kỳ nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn về phía Hi Bối Kỳ, vội vàng hỏi:

- Thủy triều Hư Quỷ đã qua chưa?

Lãoo ở trên hòn đảo này quá lâu rồi, đã mơ hồ khái niệm thời gian bên ngoài, hiện tại không thể xác định là mấy năm đã trôi qua.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Đã tới nửa năm trước rồi.

- Nhanh như vậy sao?

Vưu Kỳ sửng sốt một chút.

Hi Bối Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, lần này thủy triều Trăng Máu Hư Quỷ tới trước vài tháng.

- Thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ tới sớm?

Trong lòng Hi Đức Vưu Kỳ chấn động.

- Đúng vậy, không ai biết nguyên nhân.

Hi Bối Kỳ không hiểu nói.

Lão nói với giọng nói nghiêm túc:

- Trước đây chưa từng xảy ra việc này, chuyện này quả thật không bình thường.

Hi Bối Kỳ nhún vai một cái, nói:

- Mục Lương cũng nói như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể điều tra ra nguyên nhân.

Hi Đức Vưu Kỳ thoáng nhìn sang Mục Lương, thấy đối phương bình tĩnh nhìn lại mình, lão lại yên lặng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cổ họng của lão lại nhấp nhô, tiếp tục hỏi:

- Khi thủy triều Hư Quỷ tiến đến thì thành Dạ Nguyệt thế nào?

- Ta không biết, khi thủy triều Hư Quỷ đến thì ta ở thành Huyền Vũ.

Hi Bối Kỳ nói thầm một câu, suy nghĩ ngợi một chút, lại nói:

- Nhưng đoạn thời gian trước ta trở về thăm thì thấy thành Dạ Nguyệt vẫn còn rất tốt.

Hi Đức Vưu Kỳ nghiêm túc hỏi:

- Vì sao ngươi không ở thành Dạ Nguyệt mà là ở thành Huyền Vũ?

Hi Bối Kỳ tức giận ngứa răng nói:

- Hừ, sau khi lão tổ rời đi thì gia tộc Dạ Nguyệt ngày càng lụn bại, bị ba gia tộc còn lại chèn ép, gần như không thể giữ được vị trí thành chủ.

Đôi mắt của Vưu Kỳ trợn to, tức giận nói:

- Cái gì, Dạ Nguyệt Cát Tư và Áo Lợi Ba thật là hai tên phế vật, ngay cả vị trí thành chủ đều khống chế không được?

- Đúng là rất phế vật.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì một câu.

Hi Đức Vưu Kỳ tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi:

- Nghe ngươi nói như vậy, bây giờ vị trí thành chủ đã được bảo vệ rồi?

- Hừ, mỗi lần nhắc đến chuyện này là ta lại tức giận.

Hi Bối Kỳ nghiến răng nghiến lợi cáo trạng:

- Đại trưởng lão Dạ Nguyệt Cát Tư và Tam trưởng lão bắt ta liên hôn với thiếu chủ gia tộc Lộ Phát, muốn dùng chuyện này để bảo trụ địa vị của gia tộc Dạ Nguyệt.

- Cái gì, bọn họ còn dám làm như vậy nữa?

Hi Đức Vưu Kỳ phẫn nộ vỗ mạnh mặt bàn.

Ầm!

Lão tức giận nói:

- Tên thiếu chủ phế vật của gia tộc Lộ Phát kia làm sao xứng liên hôn với ngươi chứ?

- Đúng đúng đúng, lão tổ nói không sai, ta cảm thấy hắn không xứng chút nào.

Hi Bối Kỳ cảm động gật đầu liên tục.

Hi Đức Vưu Kỳ nghiêm túc hỏi:

- Vậy sau đó thế nào, ngươi bị bắt gả à?

Hiện tại, lão rất tức giận, chỉ mới rời đi gia tộc Dạ Nguyệt mấy năm thôi mà lại xảy ra loại chuyện này, khi nào trở về lão nhất định phải đánh Dạ Nguyệt Cát Tư một trận ra trò.

Hi Bối Kỳ hất cằm lên, kiêu ngạo nói:

- Không có nha, ta trốn thoát, sau đó gặp được Mục Lương, vẫn luôn ở lại thành Huyền Vũ cho đến hiện tại.

Cô kể lại chuyện thoát khỏi thành Dạ Nguyệt, tiếp theo thành Huyền Vũ đi đến thành Dạ Nguyệt và những chuyện sau đó

Hi Đức Vưu Kỳ nghe xong hít một hơi thật sâu, yên lặng một hồi, nhìn về phía Mục Lương rồi trịnh trọng cảm ơn:

- Mục Lương các hạ, cám ơn ngươi đã hỗ trợ chăm sóc Hi Bối Kỳ.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Cô ấy là người của thành Huyền Vũ, chuyện của cô ấy cũng coi như là chuyện của thành Huyền Vũ, không cần cám ơn.

Trong lòng Hi Đức Vưu Kỳ khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía Hi Bối Kỳ, thấp giọng hỏi:

- Ngươi gia nhập thành Huyền Vũ rồi à?

Hi Bối Kỳ giơ cằm cao hơn, ngạo nghễ nói:

- Đúng rồi, hơn nữa ta còn là đội trưởng Không Quân.

Trong mắt của Hi Đức Vưu Kỳ lộ ra sự bất mãn, rõ ràng gia tộc Dạ Nguyệt có thành Dạ Nguyệt, vì sao Hi Bối Kỳ còn muốn gia nhập vào thế lực khác?

Lão âm thầm hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, Dạ Nguyệt Cát Tư, nếu ta có thể trở về thì nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Lão cảm thấy tất cả đều do Dạ Nguyệt Cát Tư ép Hi Bối Kỳ đi liên hôn, vì vậy mới khiến cháu gái của laox rời xa cố hương, không thể không gia nhập thành Huyền Vũ để tìm kiếm sự che chở.

- Lão tổ, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?

Hi Bối Kỳ giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt lão tổ.

Hi Đức Vưu Kỳ phục hồi tinh thần lại, quan tâm hỏi:

- Không có gì, mấy năm này ngươi sống thế nào?

Hi Bối Kỳ nói một cách tự hào:

- Sống tốt vô cùng nha, hiện tại ta đã lên đến cấp 7 rồi.

Trong mắt của Vưu Kỳ lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lại quan sát tỉ mỉ Hi Bối Kỳ một lần nữa và cảm nhận được thực lực của nàng, đích thật là cấp 7 sơ cấp, ngạc nhiên hỏi:

- Không phải ngươi ngủ say mấy năm sao, tại sao bây giờ lại đột phá đến cấp 7 rồi!

Vân Vân nghe vậy cũng ngạc nhiên không kém, Hi Bối Kỳ ngủ say mấy năm mà thực lực của cô ấy vẫn còn cao hơn mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận