Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2020: Tinh Linh Nấu Rượu



- Vậy ngươi nếm thử xem sao?

Mễ Nặc đẩy chén cơm tới trước mặt cô gái tóc đỏ.

- Ừ, ta chỉ ăn một muỗng thôi.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng ngời.

Cô cầm một cái muỗng lớn, một lần múc hơn phân nửa chén linh mễ, mỗi một hạt linh mễ đều được nước sốt màu đỏ nhạt bao bọc lại.

- A! Nguyệt Phi Nhan!

Đôi mắt của Mễ Nặc mở to, bên trong tràn đầy thần sắc không thể tin được.

Nguyệt Phi Nhan phồng má nhai cơm, cười nói:

- Ta đã nói chỉ ăn một muỗng rồi mà.

- Một muỗng của ngươi to bằng chén cơm của ta rồi.

Mễ Nặc nhìn cô gái tóc đỏ với ánh mắt u oán.

- Có cần ta nấu thêm một đĩa trứng xào cà chua không?

Vệ Ấu Lan cười tươi như hoa hỏi.

- Không cần, như vậy quá phiền toái, trên bàn vẫn còn rất nhiều món ăn.

Mễ Nặc ngây thơ phất tay từ chối.

Nguyệt Phi Nhan hé miệng, nói với giọng mơ hồ:

- Có muốn ta trả lại cho ngươi không?

-...Lúc nhai thức ăn không được nói chuyện.

Trên trán Nguyệt Thấm Lan nổi gân xanh, giơ tay khép miệng của con gái lại.

- Hu hu ~~~

Nguyệt Phi Nhan nháy đôi mắt đẹp, cổ họng nhấp nhô, vội vàng nuốt gạo xuống bụng.

Hi Sắt và những người khác không khỏi bật cười, mọi người trò chuyện rôm rả và cười nói vui vẻ.

Sắc mặt của Mục Lương khẽ động, dường như đã nhận ra cái gì đó, đứng lên rồi đi về phía hậu hoa viên.

- Có chuyện gì vậy?

Hồ Tiên giơ tay ra hiệu mọi người an tĩnh, quay đầu nhìn về phía Mục Lương.

Anh quay đầu cười nói:

- Tiểu Tinh Linh sắp chưng cất rượu, các ngươi muốn đi xem sao?

- Muốn!

Nguyệt Phi Nhan nói không chút do dự.

Những người khác cũng đứng dậy, nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt mong đợi.

- Vậy thì mọi người cùng đi thôi.

Mục Lương vung tay lên, xoay người đi ra bên ngoài cung điện.

Mễ Nặc và những người khác vội vàng đuổi theo, đi theo Mục Lương vào hậu hoa viên, xuyên qua con đường trải sỏi nhỏ, đi tới trước Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ.

- Thật lớn ~~~

Đôi môi hồng của Hi Sắt mở lớn.

Đây là lần đầu tiên cô đến hậu hoa viên, nhìn Trà Thụ Sinh Mệnh ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng không khỏi chấn động bởi độ cao của nó.

- Đi theo ta.

Mục Lương cất bước đi về trước đó.

Cành lá che khuất cửa động tản ra hai bên, lộ ra hốc cây rộng rãi.

- Oa ~~~

Vân Vân ngạc nhiên thốt lên một tiếng khi nhìn thấy vách cây sáng lên, ánh mắt không thể dời đi được.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đôi mắt đẹp của Hi Sắt sáng ngời, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nơi đây:

- Thật xinh đẹp, thì ra bên trong thân cây sẽ là như thế này!

Mọi người tiếp tục đi sâu vào trong, ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, có thể nói sáng như ban ngày, không gian cũng trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Sau khi đi được hơn mười phút thì mọi người mới đến chỗ sâu nhất trong hốc cây, thấy được nhóm Tiểu Tinh Linh đang bận rộn.

Các Tiểu Tinh Linh ôm lấy đóa hoa còn lớn hơn cơ thể của mình bay tới bay lui ở trên đỉnh đầu mọi người.

- Thật là đáng yêu.

Cái miệng nhỏ nhắn của Mễ Nặc khẽ nhếch.

- Những thứ này… Đều là Tinh Linh sao?

Vân Vân không khỏi thắc mắc.

Hi Sắt vươn tay giơ lên cao:

- Mỗi một con đều rất đáng yêu.

- Thật là muốn ôm vào lòng xoa bóp một cái.

Hi Phù Ni cảm thán một câu.

- Ê a ~~~

Nhóm Tiểu Tinh Linh phát hiện Mục Lương, tất cả đều dừng công việc của mình, vội vã bay quanh người anh.

- Ha ha ha, được rồi, các ngươi mau làm việc đi.

Mục Lương vung tay lên, một mảnh nguyên tố sinh mệnh bay ra và rơi xuống người các Tiểu Tinh Linh.

- Ê a ~~~

Nhóm Tiểu Tinh Linh ríu rít ê, đầu nhỏ gật gù rồi ôm đóa hoa bay đến vách cây, nơi đó có từng cái tiểu khổng lớn chừng một bàn tay.

Tiểu Tinh Linh nhét đóa hoa vào trong, đôi cánh sau lưng bay ra một tảng huỳnh quang lớn rồi lọt vào bên trong tiểu khổng, đây là bước quan trọng nhất để chưng cất rượu hoa.

- Ê a ~~~

Động tác của các Tiểu Tinh Linh rất nhanh, đầu tiên là nhét đóa hoa vào trong, cuối cùng dùng ánh sáng xanh để che đậy tiểu khổng.

- Rượu này phải chưng cất bao lâu?

Mục Lương hỏi.

- Ê a ~~~

Nhóm Tiểu Tinh Linh giơ tay múa chân trả lời.

- Một tháng là có thể uống à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Ê a ~~~

Các Tiểu Tinh Linh lại ríu rít ê a lần nữa.

Mục Lương nghe xong một hồi thì chợt bừng tỉnh.

Rượu hoa cũng giống như phần lớn các loại rượu khác, chỉ cần chưng cất một tháng là được, nhưng nếu như ủ thời gian càng lâu thì rượu sẽ càng ngon hơn.

- Được rồi, vậy thì các ngươi cứ tiếp tục chưng cất đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

……….

Buổi tối.

Bên trong phòng xép xa hoa tại Trung tâm Huyền Vũ, Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Thật thoải mái ~~~

Linh Vận dùng khăn lau tóc, mặc đồ ngủ bằng tơ tằm bước ra khỏi phòng tắm.

Hiện tại đồ đạc mà cô dùng đều mua ở Thành Buôn Bán Sơn Hải, sau khi mặc quần áo bằng tơ tằm thì cô đã không còn muốn mặc quần áo khác nữa.

Sau khi ăn tối, Linh Vận ở trong phòng tắm hết một tiếng đồng hồ, sau đó lại thoải mái nằm trên ghế sa lon.

- Công chúa điện hạ, ăn chút trái cây đi.

Phượng Nhi bưng tới một khay trái cây đã được cắt gọt sẵn, bên cạnh còn có một ly trà tinh thần nóng hổi.

- Ừm.

Linh Vận ngồi dậy, tiếp nhận ly trà nóng rồi nhấp một miếng.

Trà tinh thần là món mà cô đã muốn mua trước khi tới thành Huyền Vũ.

Lúc trước, Lăng Hương có tặng cho cô mấy ký trà Tinh Thần, cô uống một lần là yêu ngay, cho nên vừa tới Thành Buôn Bán Sơn Hải lập tức mua một hơi năm mươi ký.

Phượng Nhi rũ mắt xuống, khóe mắt liếc nhìn Linh Vận vui vẻ ăn trái cây, chỉ chốc lát sau thì trên đĩa đã trống rỗng.

Linh Vận mút đầu ngón tay, khen ngợi:

- Không thể không nói, trái cây của thành Huyền Vũ ăn ngon thật đấy, còn tốt hơn ở trong vương cung.

- Trái cây còn rất nhiều, điện hạ còn muốn ăn sao?

Phượng Nhi dịu dàng hỏi.

- Không ăn, ta no rồi.

Linh Vận phất tay, cố nén không ợ hơi.

Tối nay, cô ăn lẩu, đến khi không thể nhét thêm gì vào bụng được nữa thì mới rời khỏi Tiệm Lẩu, sau đó lại đi xem phim điện ảnh rồi mới trở về đây, bây giờ ăn trái cây xong thì ăn không vô thứ khác.

- Vâng.

Ánh mắt của Phượng Nhi lấp lóe, cô ta khom người cầm lấy khay rỗng, lại rót thêm trà vào ly.

- Phù phù ~~~

Linh Vận thổi nguội nước trà, nhàn nhã thưởng thức trà nóng.

Yết hầu của Phượng Nhi nhấp nhô, cô ta cũng mua hai ký trà Tinh Thần, nhưng đã uống hết rồi.

Linh Vận quay đầu cảm thán nói:

- Phượng Nhi, nơi đây thật tốt, còn vui hơn ở vương cung nữa.

- Vâng, ở đây cái gì cũng có.

Phượng Nhi gật đầu phụ họa.

Nắm tay trái của Linh Vận đánh vào lòng bàn tay phải, ngây thơ nói:

- Ta quyết định rồi, ta sẽ ở lại chỗ này một tháng, chơi hết mọi thứ tại đây rồi mới trở về.

Phượng Nhi đi lên trước, nhẹ nhàng xoa bóp vai của Linh Vận, nói:

- Như vậy bệ hạ sẽ rất nhớ ngươi.

- Không đâu, trước đây mỗi ngày đều thấy ta mà.

Linh Vận nói với giọng lười biếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận