Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1528: Chúng Ta Không Muốn Là Kẻ Địch Với Thành Huyền Vũ



Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Nghe Kỵ Sĩ trưởng và công tước nói, hai vị vốn dĩ cùng một phe với bọn hắn, dự định liên thủ để đối phó thành Huyền Vũ của ta, đúng không?

Đáy mắt của Lạp Nhã có chút hốt hoảng, đôi môi trắng bệch của cô ta khẽ nhếch, nói:

- Các hạ hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là ứng phó bọn hắn mà thôi, không có ý định gây bất lợi đối với thành Huyền Vũ!

- Thành chủ đại nhân, cô ta nói dối.

Diêu Nhi hồn nhiên nói.

- Con nít con nôi thì biết cái gì?

Hồng chấp sự nhíu mày nhìn Diêu Nhi.

Hồ Tiên kinh ngạc nói:

- Quên nói cho các ngươi biết, Diêu Nhi có thể nhìn thấu lời nói dối, cho nên đừng nghĩ tới việc nói dối trước mặt cô bé.

- Có thể nhìn thấu lời nói dối!?

Hồng chấp sự và Lạp Nhã kinh ngạc thốt lên.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Ăn ngay nói thật đi, nếu không các ngươi không thể bước ra khỏi cửa hàng này đâu.

Lạp Nhã và Hồng chấp sự im lặng, hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

- Ta đã biết.

Lạp Nhã chậm rãi thở dài.

- Công tước đi tìm chúng ta, hắn nói muốn liên thủ để đối phó các ngươi, lúc đầu chúng ta đã đồng ý.

Hồng chấp sự trầm giọng nói.

Đôi mắt của Ly Nguyệt híp lại, sát ý toả ra.

- Các hạ!

Hồng chấp sự giơ tay lên ra hiệu, vội vàng giải thích:

- Đúng là vừa mới bắt đầu thì chúng ta đáp ứng, nhưng sau đó chúng ta lại cảm thấy không thích hợp, không muốn ra tay với các ngươi, cho nên dự định rời đi, chỉ là không có nói cho đám người của công tước.

Mục Lương vạch trần:

- Rời đi mà các ngươi nói là yên lặng theo dõi tình thế, sau đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta nói đúng không?

-.....

Lạp Nhã và Hồng chấp sự đều yên lặng không nói lời nào.

Lạp Nhã ngẩng đầu, nghiêm túc nói:

- Chúng ta không có ra tay, đây là sự thật.

Mục Lương hờ hững nói:

- Đúng là vì các ngươi không có ra tay cho nên vẫn còn đứng ở đây, nếu không trong đám người bị khiêng đi kia cũng sẽ có hai người các ngươi.

Lạp Nhã nhún vai, bày ra dáng vẻ sao cũng được.

Mục Lương đột nhiên hỏi:

- Các ngươi có địa vị như thế nào bên trong Hắc Phượng Hoàng?

-!!

Lạp Nhã hơi lảo đảo, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Mục Lương.

Hồng chấp sự cảnh giác lùi lại mấy bước, nghiêm túc hỏi:

- Tại sao ngươi biết chúng ta là người của Hắc Phượng Hoàng?

- Trả lời vấn đề của ta.

Mục Lương nói không chút cảm xúc, giọng điệu không cho người khác từ chối.

……….

Hồng chấp sự cắn răng, mím chặt môi, không có ý định trả lời

- Ta không có địa vị gì cả.

Lạp Nhã phất tay, nói một câu qua loa lấy lệ.

- Thành thật trả lời.

Mục Lương cau mày, khí tức mạnh mẽ bao phủ hai cô gái, không gian như đọng lại.

- Thật là khó chịu.

Hồng chấp sự khuỵu gối ngồi trên mặt đất, máu toàn thân như ngừng chảy, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.

Cót két ~~~

Xương cốt trong cơ thể cô ta phát ra những tiếng cót két vang dội, cho người ta một loại cảm giác nó có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.

Tình huống của Lạp Nhã cũng không khá hơn bao nhiêu, khuôn mặt vốn dĩ không có chút máu càng thêm khó coi, trắng còn hơn thi thể đã chết ba ngày.

- Khụ khụ…

Cô ta ho ra máu, cơ thể không thể động đậy, ngạo khí trong lòng hoàn toàn bị đánh tan, bóng ma tử vong bao phủ trong lòng nàng.

Lạp Nhã hô hấp vô cùng khó khăn, cô ta cảm thấy mình giống như một con cá chết đuối nhưng lại không thể bắt được cọng rơm cứu mạng.

- Ta nói.

Hồng chấp sự chật vật phun ra hai chữ, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Mục Lương lạnh nhạt nhìn hai người, khi nghe thấy lời nói của Hồng chấp sự thì mới hơi chuyển động suy nghĩ, thu hồi khí thế.

- Khụ khụ!

Hồng chấp sự ho khan kịch liệt, cơ thể không ngừng run rẩy.

- Phù phù phù….

Lạp Nhã miễn cưỡng đứng lên, quần áo đã bị ướt nhẹp bởi mồ hôi.

- Nói đi.

Mục Lương lạnh lùng nhìn các nàng.

- Ta là Hồng chấp sự.

Hồng chấp sự đáp với giọng khàn khàn.

Cổ họng của Lạp Nhã nhúc nhích một chút, sau đó khàn giọng nói:

- Ta là Lục chấp sự, là một Nhà Bói Toán.

- Nhà Bói Toán?

Hồ Tiên hơi nhướng mày.

- Đúng vậy.

Lạp Nhã dựa vào vách tường lưu ly phía sau rồi thở ra một hơi.

Mục Lương thấp giọng lẩm bẩm:

- Năng lực giống với Kim Phượng.

- Hồng chấp sự, Lục chấp sự, thân phận của ai cao hơn?

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng hỏi.

- Ta.

Lạp Nhã trầm mặt đáp.

Hồ Tiên tiếp tục hỏi:

- Thứ hạng được xếp dựa theo cái gì?

Ánh mắt của Lạp Nhã lấp lóe, thấp giọng trả lời:

- Hắc Phượng Hoàng có bảy tên chấp sự được lấy tên theo màu cầu vồng, màu đỏ nhỏ nhất, màu tím cao nhất, trừ cái đó ra thì còn có một ngàn tên phó chấp sự.

- Nói như vậy, xem ra hai vị có địa vị rất cao.

Khóe môi của Hồ Tiên nhếch lên.

Ly Nguyệt đặt tay lên nỏ quân dụng bên hông, quay đầu hỏi:

- Mục Lương, chúng ta có nên bắt bọn họ lại không?

Nghe vậy, thần sắc trên mặt Hồng chấp sự và Lục chấp biến đổi, cảnh giác nhìn Mục Lương.

- Không nóng vội.

Mục Lương nhàn nhạt nói, tiếp tục hỏi:

- Hắc Phượng Hoàng là ai?

Lạp Nhã lắc đầu, thấp giọng nói:

- Chúng ta không biết. Rất ít người gặp được Hắc Phượng Hoàng, cho dù có gặp mặt thì đối phương cũng mặc áo bào đen và mặt nạ, giọng nói không thể phân biệt nam hay nữ.

Diêu Nhi không nói gì, cho thấy Lục chấp sự không có nói dối.

- Thực lực như thế nào?

Mục Lương nhíu mày hỏi.

Lạp Nhã lắc đầu, hờ hững nói:

- Không rõ ràng, nhưng người vi phạm ý nguyện của hắn đều đã chết, không có bất kì ngoại lệ nào.

Cô ta từng gặp Hắc Phượng Hoàng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một người mặc áo bào màu đen che kín toàn thân.

- Thú vị đấy.

Khóe miệng của Mục Lương cong lên.

Tròng mắt của Hồng chấp sự co rụt, kinh ngạc hỏi.

- Ngươi muốn ra tay với Hắc Phượng Hoàng?

Mục Lương nhìn nàng, bình tĩnh nói:

- Vậy phải xem Hắc Phượng Hoàng sẽ đối phó với thành Huyền Vũ của ta như thế nào?

- Chúng ta không muốn là kẻ địch với thành Huyền Vũ.

Hồng chấp sự vội vàng nói.

Cô ta đã thay đổi suy nghĩ, tuyệt đối không thể trêu chọc thành Huyền Vũ và Mục Lương, nếu không tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói:

- Vậy sao? Nhưng sự thật là các ngươi đã ra tay với chúng ta rồi.

- Không thể nào!!

Hồng chấp sự cau mày.

Ly Nguyệt nói với giọng điệu lạnh như băng:

- Mười ngày trước, người của chúng ta trị bệnh cho người trong hiệu buôn Dụ Chính, lúc rời đi đã bị người của các ngươi công kích, hơn nữa không chỉ một lần.

- Có chuyện này sao?

Lạp Nhã nhìn về phía Hồng chấp sự.

- Chuyện này hình như là có.

Sắc mặt của Hồng chấp sự biến hóa liên tục.

- Vì sao?

Lạp Nhã nhíu mày hỏi.

- Linh hồn của Dụ Phỉ Nhi rất tinh khiết.

Hồng chấp sự thấp giọng nói.

Lạp Nhã lập tức bừng tỉnh, linh hồn của Dụ Phỉ Nhi rất tinh khiết, nếu như ăn linh hồn của cô ấy thì sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng lên thực lực.

Mục Lương hỏi rõ ràng:

- Ngươi không phủ nhận nữa?

- Chuyện này đúng là thuộc hạ của ta làm.

Hồng chấp sự nhắm mắt đáp.

Cô ta thấy sắc mặt của Mục Lương lạnh xuống, vội vàng giải thích:

- Nhưng ta không có phân phó bọn hắn làm như thế, chuyện này là thật!

Diêu Nhi bĩu môi không nói gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận