Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2556: Sương Mù Tím Thần Bí.

- Xèo xèo ~~~

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm mê người lan tỏa trong không khí, điều này làm cho ba cô gái không khỏi nuốt nước miếng liên tục.

Ngay cả Khắc Lai Mạn và Tây Ni vốn dĩ không đói ngửi được hương vị này đều cảm thấy mình có thể ăn thêm một chút.

- Được rồi, ăn đi.

Mục Lương đặt xiên thịt nướng xong lên mâm rồi đưa cho ba cô gái.

- Cảm ơn Mục Lương các hạ.

Khắc Lai Mạn vội vã cảm ơn.

Phải biết rằng, nam nhân trước mặt chính là quốc vương của một nước, thế mà bây giờ lại hỗ trợ nướng thịt cho các cô ăn, điều này làm cho Khắc Lai Mạn và Tây Ni hơi chút thụ sủng nhược kinh.

- Ngao ~~~

An Kỳ cắn một miếng thịt, đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, miệng phồng lên, nói nghe không rõ ràng:

- Ngon quá, ca ca nướng thịt ăn quá ngon.

- Vậy thì ăn nhiều một chút, còn có rất nhiều.

Mục Lương nói rồi cầm lấy xâu thịt mới đặt lên trên vỉ nướng.

- Vâng ~~

An Kiệt kéo giọng đáp lại.

Mục Lương kiên nhẫn nướng thịt, khi ba cô gái ăn no thì anh mới được rảnh tay.

An Kỳ che miệng ợ một cái, thỏa mãn nói:

- Ta no quá đi.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn cũng đã rất no, lúc này đang vội vàng giúp đỡ rửa sạch vỉ nướng và mâm đựng.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Các ngươi đến vương quốc Huyền Vũ rồi muốn làm công việc gì?

- Cái này chúng ta chưa nghĩ đến, mà dường như hai ta cũng không có tài nghệ gì cả.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni liếc nhau, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Mục Lương nhìn hai người, nhàn nhạt nói:

- Nếu không biết thì đi học, ở đó có rất nhiều công việc không đòi hỏi cao, các ngươi không sợ không tìm được việc làm.

Tây Ni lấy can đảm hỏi:

- Ừ ừ, chúng ta hiểu rồi, Mục Lương các hạ có đề nghị gì sao?

- Rất nhiều công việc đều thích hợp các ngươi, đi tiệm ăn uống làm nhân viên phục vụ hoặc đi làm ruộng gì gì đó, tất cả đều có thể nuôi sống bản thân, sinh hoạt không tệ.

Mục Lương nói tên mấy phần công việc.

Tây Ni chớp mắt, thanh thúy nói:

- Vâng, khi nào đến vương quốc Huyền Vũ thì chúng ta sẽ lập tức đi tìm việc làm.

- Ừm.

Mục Lương hơi rũ mắt, không nói cái gì nữa.

Anh đưa hai người đến vương quốc Huyền Vũ đã xem như rất tận tâm rồi, nếu như các cô không biết tiến tới, hết ăn lại nằm, vậy coi như là có chết đói thì anh cũng sẽ không can thiệp.

- Mục Lương ca ca, đó là cái gì thế?

An Kỳ đột nhiên hô một tiếng.

- Cái gì?

Mục Lương nghi ngờ quay đầu nhìn lại, thấy bầu trời xa xa xuất hiện một mảnh quang ảnh màu tím.

Anh híp mắt lại, khoảng cách quá xa, thấy không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể nhìn được một mảnh màu tím.

- Đó là cái gì?

Tây Ni và Khắc Lai Mạn đều mở to hai mắt, có điều ngay cả Mục Lương đều thấy không rõ thì các cô càng thêm không thể thấy được gì.

……..

Mục Lương đứng lên, nhìn chăm chú vào khu vực màu tím xa xa, nhưng nhìn một hồi cũng không nhìn ra là cái gì.

- Tiểu Ô, tới gần một chút nữa.

Anh chạm nhẹ mũi chân vào lưng Kim Ô Thánh Quang.

- Du du ~~~

Kim Ô Thánh Quang kêu một tiếng, vỗ cánh gia tốc bay về trước.

An Kỳ và Tây Ni, Khắc Lai Mạn đứng chung một chỗ, tránh sau lưng Mục Lương rồi dò đầu nhìn về phía bầu trời xa xăm.

- Vù vù vù ~~~

Kim Ô Thánh Quang bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã càng ngày càng gần bầu trời màu tím kia.

Mục Lương thi triển năng lực định thần nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ bầu trời màu tím kia là cái gì.

Đó là một mảng sương mù lớn màu tím, tính thông sáng rất yếu cho nên không thể thấy rõ phía sau nó có cái gì.

- Mục Lương ca ca, ngươi có thể thấy rõ đó là cái gì không?

An Kỳ tò mò hỏi.

- Chắc là sương mù.

Mục Lương lên tiếng đáp.

- Sương mù?

An Kỳ chớp mắt, không phải sương mù thường có màu xám trắng sao?

Tây Ni lo lắng nói:

- Thoạt nhìn thật xinh đẹp, không biết nó có nguy hiểm hay không?!

- Ta không biết.

Mục Lương lắc đầu.

Anh suy nghĩ một chút, ra lệnh Kim Ô Thánh Quang:

- Tới gần một chút nữa đi.

- Du du du ~

Kim Ô Thánh Quang kêu một tiếng rồi vỗ cánh bay tới sương mù tím, khi đến gần mới giảm tốc độ lại.

Mỗi lần nó vỗ cánh đều sinh ra gió to, nhưng sương mù tím lại không hề di động, giống như được cố định ở trên không trung.

- Thật kỳ quái, gió to như thế mà lại không thể thổi đám tan sương mù này.

An Kỳ chớp mắt, rướn người muốn chạm vào sương mù, nhưng do khoảng cách quá xa nên không thể với tới.

Mục Lương vung tay lên, một màn che vô hình bao phủ Kim Ô Thánh Quang ở bên trong, ngăn chặn sương mù tím ở bên ngoài.

- Vào đi.

Anh ra lệnh cho Kim Ô Thánh Quang.

- Du du du ~~~

Lúc này, Kim Ô Thánh Quang mới vỗ cánh bay vào làn sương mù tím, có màn che vô hình, sương mù không cách nào chạm vào cơ thể nó.

Mục Lương bay lên, khi con chim này di chuyển về phía trước, sau đó thử vươn tay ra khỏi màn che đụng vào sương mù tím, lại phát hiện nó không gây hại cho làn da.

Anh suy nghĩ một chút, cúi đầu nói:

- Các ngươi ngồi yên chớ lộn xộn, ở chỗ này chờ ta.

- Mục Lương ca ca nhớ chú ý an toàn đó.

An Kỳ vội vã hô.

- Ta biết rồi.

Mục Lương lên tiếng rồi bay ra khỏi màn che, tiến vào trong sương mù tím.

Sương mù tím có phạm vi rất rộng lớn, anh bay một hồi mà vẫn chưa thể đi ra ngoài, cũng không tìm được thứ gì khác ở bên trong.

- Không có gì cả?

Mục Lương cau mày lại, nếu như không có gì cả, như vậy sương mù tím hình thành như thế nào?

Anh thay đổi hướng bay, lưu ý xung quanh tìm kiếm sự vật có thể tồn tại.

Bên kia, trên lưng Kim Ô Thánh Quang, ba cô gái ngồi xuống, khẩn trương ngắm nhìn bốn phía sương mù tím.

Tây Ni khẩn trương hỏi:

- Khắc Lai Mạn, ngươi nói xem có khi nào sẽ có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra từ trong sương mù hay không?

- Ngươi đừng có nói lung tung.

Khắc Lai Mạn lập tức khẩn trương cảnh giác nhìn xung quanh.

An Kỳ cắn môi dưới không nói câu nào, lời nói của Tây Ni khiến cô bé càng thêm căng thẳng hơn.

- Chị Tây Ni, ngươi đừng làm ta sợ.

Cô bé khẩn trương nói.

- Ta nói lung tung thôi, ngươi đừng lo lắng.

Tây Ni áy náy trấn an thiếu nữ.

Yết hầu của Khắc Lai Mạn nhấp nhô, cô nhìn chằm chằm sương mù tím trước mặt, dường như có thứ gì đó ở bên trong.

- A, nó cử động kìa!

Cô chợt hô một tiếng.

- Có chuyện gì vậy?

Cơ thể của Tây Ni và An Kỳ run lên, vội vã cuống cuồng nhìn về phía thiếu nữ.

Ngón tay của Khắc Lai Mạn run rẩy chỉ vào sương mù trước mặt, nhỏ giọng hỏi:

- Ở bên trong có cái gì phải không?

- Ngươi đừng làm ta sợ......

Giọng nói của An Kỳ có chút run rẩy, cẩn thận nhìn về phía ngón tay thiếu nữ chỉ.

Tây Ni nỗ lực mở to mắt, muốn nhìn rõ thứ mà bạn thân nói, chỉ là cô nhìn một hồi lâu nhưng trong tầm mắt vẫn chỉ có sương mù tím, không hề có thứ khác, cạn lời nhìn về phía bạn thân, bất đắc dĩ nói:

- Không có nha, có khi nào là do ngươi quá căng thẳng nên nhìn lầm không?

Giọng nói của Khắc Lai Mạn run lên, phản bác:

- Không thể nào, vừa rồi ta thật sự nhìn thấy có gì đó đang cử động....

Bạn cần đăng nhập để bình luận