Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1619: Mục Đích Của Hồ Tiên

Tố Cẩm ngừng tay lại, cô buông đá mài mực ra rồi ngước mắt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, hôm nay muốn dạy ta cái gì?

Mục Lương nghĩ một lát, sau đó anh cầm lấy bút lông và nói:

- Trước tiên ta dạy ngươi vẽ hoa lan.

- Cái gì là hoa lan?

Tố Cẩm cảm thấy hứng thú hỏi.

- Là một loại cây xanh ở cố hương của ta, nơi này không có.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

- Được.

Tố Cẩm không hỏi thêm nữa.

Mục Lương đề bút chấm mực, vẽ trên giấy chiếc lá hoa lan đầu tiên, trên trang giấy lập tức hiện lên một đường cong màu mực. Tố Cẩm chớp chớp con ngươi, cô nhìn chăm chú như muốn hiểu thật rõ ràng động tác trên tay anh.

Anh lại hạ bút, vẽ ra chiếc lá hoa lan thứ hai.

Thời còn đi học, môn ngoại khoá tự chọn của anh chính là vẽ tranh thuỷ mặc bằng bút lông, tuy dùng kỹ năng này để vẽ cảnh núi sông lộ ra một chút miễn cưỡng, nhưng chỉ đơn giản vẽ mấy tĩnh vật như tùng cúc trúc mai lại không thành vấn đề.

Tố Cẩm quan sát rất nghiêm túc, ghi nhớ thật kỹ mỗi lần Mục Lương hạ bút.

- Sắp xong rồi.

Anh chỉ vẽ vài đường cong ít ỏi, tới đó cổ tay hơi trầm xuống, viết xuống góc giấy bốn chữ.

- Quân tử như lan?

Tố Cẩm nhẹ giọng đọc bốn chữ đó nhưng cô không hiểu chúng có ý nghĩa gì, ngước mắt hỏi:

- Mục Lương, bốn chữ này nghĩa là gì vậy?

- Ý là quân tử và lan đều có phẩm đức cao thượng như nhau.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Khi vẽ, anh đột nhiên nghĩ đến bốn chữ ‘Quân tử như lan’ này sau đó tiện tay đề luôn vào bức hoạ.

Tố Cẩm khó hiểu hỏi:

- Hoa lan được ví với phẩm đức cao thượng ư? Có ý gì?

- Ở cố hương của ta, nó được hình dung như vậy.

Mục Lương giải thích dễ hiểu một chút, nhưng cũng không muốn nói quá sâu với Tố Cẩm, tránh để lộ sơ hở.

- Vậy sao? Hoa lan rất thú vị.

Hai mắt Tố Cẩm loé sáng, cô cảm thấy rất có hứng thú với hoa lan.

- Ta rất thích hoa lan.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Anh dùng ngọc lưu ly ngưng tụ ra khung ảnh lồng kính, lại dùng tơ nhện đính bức hoạ hoa lan vào trong khung ảnh, lại dùng ngọc lưu ly gắn bên ngoài.

- Ngươi thử xem.

Mục Lương đưa bút lông cho Tố Cẩm.

- Được.

Tố Cẩm gật đầu.

Cô trải một tấm giấy sạch sẽ lên bàn, đề bút chấm mực, chuẩn bị đặt lên trang giấy, trong đầu nhớ lại động tác vẽ hoa lan của Mục Lương. Vài giây sau, cô bắt đầu chuyển bút lông, bắt chước nét vẽ của anh, có điều thao tác của cô hơi kỳ quái một chút, có cảm giác nhìn quả bầu mà vẽ thành cái gáo… Và cứ thế bức vẽ cũng hoàn thành.

-...

Khoé môi Mục Lương giật giật, còn tâm trí anh dường như muốn bay lên trời luôn rồi.

- Xấu lắm ư?

Tố Cẩm lưu ý đến vẻ mặt anh.

- Không cần phải vẽ giống ta như đúc đâu.

Mục Lương vươn tay, thi triển năng lực tái hiện ý thức mới học được từ mấy ngày hôm trước.

Ông… Chỉ thấy trong lòng bàn tay anh, xuất hiện một gốc cây hoa lan, nó theo gió lắc lư không chừng, bày ra các loại tư thế.

Mục Lương ý niệm vừa động, hoa lan trong lòng bàn tay anh lại xảy ra biến hóa, biến hoá ra thật nhiều cành lá, sau đó lần thứ hai lắc lư theo gió.

Anh lại thể hiện vài loại hoa lan khác nhau, cho Tố Cẩm cẩn thận quan sát.

- Xem hiểu chưa?

Anh mở miệng hỏi.

- Ta thử lại xem.

Tố Cẩm thở sâu, cầm lấy bút lông, bắt đầu chuyên tâm vẽ.

Cô nhớ lại mấy loại hoa lan Mục Lương vừa hiển hoá ra, sau đó từ từ chuyển bút, vẽ ra phiến lá đầu tiên của hoa lan.

Thư phòng trở lại an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Ba, bốn phút sau, Tố Cẩm ngừng bút, mực trên giấy đã khô rồi.

- Thế nào?

Tố Cẩm đầy háo hức nhìn về phía Mục Lương.

- Có tiến bộ.

Anh nhìn hoa lan trên giấy, đã khá tiêu chuẩn rồi, hoa lan trên bức hoạ này đã có vài phần thần vận, ngước mắt nói:

- Luyện nữa đi.

- Được.

Tố Cẩm cong khóe môi, cô lại tiếp tục vẽ. Sau một lúc, cô vẽ được chừng bảy, tám bức hoạ khác nhau, bức sau càng tốt hơn bức trước.

- Có tiến bộ rất lớn.

Mục Lương khen ngợi.

- Do ngươi dạy giỏi.

Tố Cẩm mỉm cười.

- Tiếp theo, ta sẽ dạy ngươi vẽ hoa cúc.

Mục Lương đón lấy bút lông, tiếp tục đặt bút trên giấy.

- Được.

Tố Cẩm lần thứ hai lại trở nên nghiêm túc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên trong thư phòng chỉ có hai người chuyên chú tham thảo thư pháp và tranh thuỷ mặc.

Ngoài cửa, sắc mặt Nguyệt Thấm Lan đầy cổ quái, cô lắng nghe âm thanh nói chuyện phiếm trong thư phòng một hồi, sự nghi hoặc trong lòng dần dần được buông xuống.

- Hai người đó thật sự chỉ tán gẫu về thư pháp thôi?

Cô chớp chớp con ngươi màu thủy lam, sau đó xoay người nhẹ nhàng bước về phía sảnh chính.

- Ai, chị Thấm Lan, ngươi không phải làm việc ư?

Đột nhiên Hồ Tiên xuất hiện, ngăn ở phía trước Nguyệt Thấm Lan.

- Bây giờ ta phải đi đây.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt đầy xem thường, sau đó thướt tha đi ra bên ngoài.

Ngày mai hội đấu giá sẽ bắt đầu rồi, cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.

Khuôn mặt Hồ Tiên chứa đầy ý cười, cô xoay người uyển chuyển đi về phía thư phòng. Cộc cộc cộc… Cô gõ vang cửa thư phòng.

- Mục Lương, ta có thể tiến vào không?

Hồ Tiên yêu kiều hỏi.

- Vào đi.

Mục Lương điềm đạm đáp lại.

Nghe vậy, Hồ Tiên đẩy cửa bước vào. Thấy Tố Cẩm đang ngồi đối diện Mục Lương, trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô đi vài bước tới bên cạnh Mục Lương, sau đó ngồi ở vị trí bên trái anh. Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng hai cái nắm tay.

Hồ Tiên chớp chớp con ngươi màu đỏ hồng, cười quyến rũ nói:

- Ta rất nhàm chán, cho nên qua đây xem các ngươi viết tranh chữ vẽ, sẽ không quấy rầy đến các ngươi chứ?

- Sẽ không.

Mục Lương khẽ mỉm cười.

Lúc này, Hồ Tiên mới lời lực chú ý của mình lên bức tranh trước mặt, một xấp thật dày, hiển nhiên hai người kia đã vẽ không ít. Cô tiện tay cầm lấy một tấm tranh chữ, khen ngợi:

- Ai vẽ bức này vậy? Thật là đẹp mắt.

Mục Lương bình thản nói:

- Tố Cẩm vẽ.

- Chị thật lợi hại.

Hồ Tiên sợ hãi than một tiếng.

- Không có, vẫn kém Mục Lương rất nhiều.

Tố Cẩm hơi hơi khiêm tốn

- Cũng đúng.

Hồ Tiên gật đầu đồng ý.

Mục Lương dở khóc dở cười, Hồ Tiên đang thổi phồng anh ư?

Ngay lập tức, trên mặt Tố Cẩm hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại bình tĩnh.

- Ta còn có việc, phải đi đây.

Nói xong, Hồ Tiên đứng lên.

Tố Cẩm không nói gì, vừa rồi không phải Hồ Tiên còn nói cô ấy rất rảnh rỗi sao?

- Đi đi.

Mục Lương gật đầu.

- Đúng rồi!

Hồ Tiên ngừng chân lại một chút, sau đó quay đầu nhắc nhở:

- Mục Lương, hội đấu giá sẽ bắt đầu vào sáng sớm ngày mai, đêm nay ngươi nhớ phải đi ngủ sớm một chút.

- Đã biết.

Mục Lương cong khóe môi, chắc những lời này mới là mục đích chân chính của Hồ Tiên.

- Biết là tốt rồi.

Hồ Tiên không nhiều lời thêm nữa, cô lập tức xoay người rời đi.

- Mục Lương, sáng sớm ngày mai ngươi còn có việc, vậy ta về trước đây.

Tố Cẩm từ từ đứng lên.

- Được.

Mục Lương mỉm cười.

Trong lòng Tố Cẩm thầm than một tiếng, nhưng không còn cách nào khác, cô đành phải quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận