Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1982: Hi Bối Kỳ Xin Giúp Đỡ



Vân Vân sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi:

- Ngày hôm qua... Ngươi giết ai?

- Nếu ta nhớ không lầm thì tên của bọn hắn là Mã Quyết và Ha Ba Tân.

Lạp Nhã nhẹ giọng nói.

- Đúng là hai cái tên này.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Ông Mã Quyết và ông Ha Ba Tân!

Đôi mắt của Vân Vân trừng lớn, hiển nhiên là khiếp sợ với tin tức vừa được nghe.

Cô biết Mã Quyết và Ha Ba Tân, bọn hắn thường nói lời cay độc lại thích chiếm món lợi nhỏ, đã thế lại còn thích bắt nạt những người nhỏ yếu hơn mình, bèn nhỏ giọng hỏi:

- Ta có thể hỏi một câu không, tại sao ngươi lại muốn giết bọn hắn?

Mục Lương mỉm cười, hỏi:

- Hắn bắt nạt nữ nhân của ta, ngươi nói xem có nên giết hay không?

-... Nên.

Tay của Vân Vân run lên, nhìn về phía Ly Nguyệt và Lạp Nhã, đáy mắt chợt hiện lên tia hiểu ra.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt ửng đỏ, không có lên tiếng phủ nhận.

-...

Lạp Nhã há miệng, cô biết Vân Vân hiểu lầm, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để giải thích.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Anh vung tay lên, ba người Ly Nguyệt bay lên khỏi mặt đất, vững vàng rơi xuống trên người Bạch Linh.

Lạp Nhã âm thầm thở phào, Mục Lương không có để ý là tốt nhất.

……….

- Vù vù vù ~~~

Tốc độ phi hành của Thú Bạch Linh không chậm, trước khi trời tối thì mọi người đã trở lại Thánh Thành.

Ly Nguyệt nhìn chăm chú vào tường thành xa xa, nhẹ giọng nói:

- Nhìn thấy Thánh Thành rồi.

Lạp Nhã kinh ngạc hỏi:

- Chúng ta bay thẳng vào à?

Mục Lương quay đầu nhìn về phía Vân Vân, hỏi:

- Thánh Thành có quy định nào nói là nhất định phải đi vào thành bằng cổng thành không?

- Không có.

Vân Vân lắc đầu, do dự một chút, lại hỏi:

- Nhưng nếu bay thẳng vào có quá thất lễ không...

- Đó là đối với người yếu thôi.

Mục Lương nói với thần sắc nhàn nhạt.

Anh ra lệnh cho Thú Bạch Linh bay thẳng qua tường thành.

-...

Vân Vân cười khổ một tiếng, không nói gì nữa.

Tốc độ bay của Thú Bạch Linh không giảm, nó bay thẳng quá tường thành và tiến vào Thánh Thành, nhất thời hấp dẫn mấy trăm đôi mắt.

Khi bọn hắn nhìn thấy trên lưng Thú Bạch Linh còn có người thì mới nhịn xuống không có ra tay công kích.

Có lão giả bày sạp kinh ngạc hỏi:

- Đây là linh thú à, người sau lưng là ai thế?

Một vị lão nhân bày sạp khác trả lời:

- Bắt linh thú cấp 8 trở thành tọa kỵ, thực lực người trên lưng không đơn giản đâu.

Có người kinh ngạc thốt lên:

- A, đó không phải là tên đã giết chết Mã Quyết và Ha Ba Tân ngày hôm qua sao?

- Hừ, thì ra là hắn, thảo nào lớn lối như vậy.

Có người hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất bất mãn có người bay qua đỉnh đầu mình.

Trên lưng Thú Bạch Linh, Mục Lương lạnh nhạt nhìn xuống tên vừa hừ lạnh kia, chỉ một ánh mắt đã khiến đối phương sợ đến mức run bần bật, toàn thân bốc mồ hôi lạnh.

Người nọ sợ hãi nói:

- Ánh mắt kia thật là đáng sợ, không thể trêu chọc tên này.

Mục Lương thu hồi ánh mắt, chỉ dẫn Thú Bạch Linh bay về phía nhà gỗ của Hi Đức Vưu Kỳ.

Vân Vân âm thầm thở phào một hơi, không ngờ cường giả bên trong tòa Thánh Thành sẽ nhẫn nhịn không ra tay.

Phải biết rằng ở đây rất nhiều người từng là Quốc vương hoặc Thành chủ, bọn họ đứng ở trên cao nhìn xuống, làm sao nhịn được những cường giả khác bay qua đầu mình.

Mục Lương nhìn thẳng phía trước, không thèm để ý ánh mắt tìm tòi và nghiên cứu của những người khác, ngày hôm qua hắn ra tay gió cuốn sấm rền như vậy mục đích là để rung cây dọa khỉ, khiến cho những người ở trong thành an phận một chút, như vậy anh và mọi người mới có được thời gian yên bình.

Không lâu sau đó, Thú Bạch Linh bay đến bên hồ rồi đáp xuống đất trống trước nhà gỗ.

- Đến nơi rồi.

Mục Lương và những người khác nhảy xuống lưng nó, động tĩnh ầm ĩ khiến đám người Hi Bối Kỳ phải đi ra ngoài.

- Mục Lương, ngươi đã về rồi ~~~

Hi Bối Kỳ thanh thúy hô to.

Cô chạy ra nhà gỗ, liếc mắt một cái đã thấy được Thú Bạch Linh, kinh ngạc nói:

- Mục Lương, đây là bữa tối mà ngươi bắt được sao?

- Hiên ngang ngang ~~~

Nó nghe hiểu, nó nhe răng căm tức nhìn cô gái Ma Cà Rồng, cái đuôi trắng tinh vung lên xuống liên tục tỏ vẻ bất mãn.

Mục Lương dở khóc dở cười, vội vã trấn an linh thú tức giận, nói:

- Được rồi, cô ấy chỉ nói đùa thôi.

- Hiên ngang ngang ~~~

Thú Bạch Linh ngẩng đầu lên, tạm thời nguôi giận.

- Được rồi, ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ thấy thế lè lưỡi một cái, cô biết mình nghĩ sai rồi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hi Đức Vưu Kỳ và hai chị em Hi Sắt cũng bước ra khỏi nhà, lúc này ánh sáng trên đảo đã sắp tắt.

Trong mắt của lão Vưu Kỳ lộ vẻ kinh ngạc:

- Làm thế nào mà đi ra ngoài một chuyến còn mang về một con linh thú nữa?

- Ta cảm thấy nó đẹp nên thu phục, làm thú cưng khá tốt.

Mục Lương thuận miệng bịa chuyện một câu.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ co giật khóe miệng, lão quan sát Thú Bạch Linh, cảm nhận được khí tức mà nó tản mát ra, linh thú cấp 8 làm thú cưng?

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, nói sang vấn đề khác:

- Mục Lương, hôm nay chúng ta ăn lẩu được không?

Hi Đức Vưu Kỳ nói:

- Cá vẫn còn rất nhiều, tối nay vẫn là ăn cá đi.

Nhắc tới cá, trên mặt Hi Bối Kỳ đột nhiên cứng đờ, cô nhìn về phía Ly Nguyệt và Mục Lương với ánh mắt xin giúp đỡ.

Cô ăn cơm trưa cùng với lão tổ, lão nấu cá không có mùi vị, thậm chí vẫn còn chút mùi tanh, đến bây giờ nghĩ tới mùi vị kia vẫn còn khiến cô không nhịn được muốn ói.

Hi Đức Vưu Kỳ trừng mắt hỏi:

- Thế nào, ngươi không muốn ăn cá ta nấu à?

- Không phải, dĩ nhiên là không phải rồi!

Hi Bối Kỳ lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Mục Lương thấy thế trong lòng hiểu rõ, nhớ tới khối thịt mốc meo trong nhà Hi Sắt, anh quyết định tối hôm nay ăn lẩu, bèn nói:

- Hi Bối Kỳ đã mang theo nước lẩu đến đây, cô ấy muốn ăn lẩu với ngươi, số cá còn lại cũng có thể dùng để làm lẩu.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta mang theo rất nhiều loại nước lẩu nha!

Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ tỏa sáng, lập tức gật đầu phụ họa vài câu.

Hi Đức Vưu Kỳ nghe vậy sắc mặt mới hoà hoãn lại, gật đầu nói:

- Mặc dù không biết lẩu mà các ngươi nói là cái gì, nhưng xem ra mùi vị cũng không tệ, vậy tối nay ăn lẩu đi.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Được rồi, lão tổ đi nghỉ ngơi đi, khi nào làm xong lẩu ta sẽ gọi ngươi.

- Vậy cũng được.

Hi Đức Vưu Kỳ chắp tay sau lưng, lão nhìn thoáng qua Vân Vân một cái rồi mới xoay người trở lại phòng.

Vân Vân thấy thế đi theo, để lại đám người Hi Bối Kỳ ở bên ngoài.

Hi Bối Kỳ đề nghị:

- Trong phòng quá chật chội, hôm nay ăn ở bên ngoài đi, không khí cũng thoáng mát hơn.

- Ừm, chúng ta nghe theo ngươi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Anh nhấc chân đạp nhẹ mặt đất, lưu ly ở dưới chân nhanh chóng khuếch tán ra ngoài rồi ngưng tụ thành một cái đình nghỉ chân, trong đình còn có bộ bàn ghế hình tròn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận