Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2660: Sổ Đen

Sau khi phán quyết này được đưa ra thì tin tức nhanh chóng xuất hiện trên báo chí ngày hôm sau, đồng thời tiến hành thông báo toàn quốc, bị liệt là điển hình của điển hình.

Vừa biết kết quả này, đám người vương thất quý tộc ở vương quốc Huyền Vũ đều yên tĩnh, bắt đầu chân chính coi trọng hiến pháp của vương quốc Huyền Vũ, miễn cho ngày nào mình phạm pháp bị bắt ngồi tù còn phải tiến hành thông báo toàn quốc, vậy quả thật là rất mất mặt.

Khi nghe tòa tuyên án, Dao Tây ngồi ở ghế bị cáo xụi lơ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Ly Nguyệt liếc nhìn cửa phòng làm việc, thanh thúy nói:

- Khi nào Mục Lương đi ra ngoài nhớ nói cho ta biết.

- Được rồi.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu.

Ly Nguyệt rời đi không bao lâu thì Nguyệt Thấm Di bước vào cung điện.

Đôi mắt của Tiểu Mật sáng lên, tò mò hỏi:

- Thấm Di đại nhân, sao hôm nay ngươi trở lại thế?

- Thế nào, ta không thể trở về à?

Nguyệt Thấm Di trêu chọc hỏi.

Tiểu Mật vội vàng lắc đầu nói:

- Dĩ nhiên là không phải.

Trong mắt của Nguyệt Thấm Di hiện lên ý cười, hỏi:

- Đùa ngươi thôi, Thấm Lan có ở đây không?

Tiểu Mật thở phào một hơi, lắc đầu đáp:

- Thấm Lan đại nhân đi Cục Quản Lý Chủ Thành rồi, đến tối mới trở về.

- Ừm, nàng ấy lúc nào cũng bề bộn nhiều việc.

Nguyệt Thấm Di nhún vai, ngồi xuống ghế sô pha mềm mại.

Cô lại hỏi:

- Phi Nhan cũng không có ở đây à?

Tiểu Mật lại gật đầu trả lời:

- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan đi căn cứ Không Quân, cũng là đến tối mới trở về.

Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Di mấp máy, mỉm cười nói:

- Ta biết rồi, vậy ngươi rót ly nước trái cây giúp ta.

- Vâng, Thấm Di đại nhân chờ một chút.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, xoay người vào phòng bếp.

Một lát sau, nàng đưa ly nước ép trái cây cho Thấm Di.

- Ực ực ực ~~~

Nguyệt Thấm Di hơi ngửa đầu, uống cạn nước trái cây, gương mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn.

Khi cô ở Phim Trường thì rất ít uống nước, chớ đừng nhắc tới là nước trái cây, có khi quá bận rộn thì ngay cả cơm cũng quên ăn, cô từng có kỷ lục mỗi ngày chỉ ăn một bữa trong ba ngày liên tục.

Tiểu Mật nhận lấy ly rỗng, thanh thúy hỏi:

- Thấm Di đại nhân, tối nay ngươi muốn ăn cơm ở cung điện sao?

Nguyệt Thấm Di gật đầu nói:

- Ừm, ta nghỉ ngơi hai ngày, trong lúc đó sẽ ở tại cung điện.

Một tháng cô chỉ được nghỉ ngơi khoảng một hoặc hai ngày, lúc đó đều sẽ trở về Khu Vực Trung Ương, ngày thường thì đều ở lại Phim Trường làm đạo diễn.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Mật sáng lên, dò hỏi:

- Thật tốt quá, buổi tối chúng ta ăn lẩu xào cay được chứ?

- Ta ăn gì cũng được.

Nguyệt Thấm Di phất tay không chút để ý.

Kịch bản trên tay đã quay chụp xong, lần này cô trở về là để lấy kịch bản mới, đồng thời nghỉ ngơi một chút, quan tâm tình huống sinh hoạt của em gái và con gái.

- Vậy ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Tiểu Mật ngây thơ nói.

Nguyệt Thấm Di gọi lại:

- Chờ một chút, Mục Lương có ở thư phòng không?

Tiểu Mật lắc đầu nói:

- Bệ hạ không ở thư phòng, ngài ấy đang vội chuyện gì đó trong phòng làm việc, đã đi vào ba ngày rồi, dặn là không ai được quấy rầy.

Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:

- Ở phòng làm việc ba ngày, hắn lại đang nghiên cứu linh khí gì mới lạ sao?

Mỗi lần Mục Lương ở trong phòng làm việc là y như rằng đang nghiên cứu thứ mới lạ, ngoại trừ linh khí và ma cụ thì cũng có thể là nghiên cứu ma pháp trận.

- Cái này ta không rõ lắm.

Tiểu Mật thành thật đáp.

- Ừm, ngươi đi mau đi.

Nguyệt Thấm Di hơi nâng cằm.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi đến phòng bếp.

Nguyệt Thấm Di ngồi trong chính sảnh một hồi, thấy không có người quen trở về, vì vậy đứng dậy đi tới thư phòng của Mục Lương, muốn nhìn xem có kịch bản tốt hay không.

- Cọt kẹt ~~~

Cô đẩy cửa thư phòng đi vào, An Kỳ đang quét dọn bên trong, nhìn thấy Nguyệt Thấm Di đi vào thì không khỏi sửng sốt một chút.

An Kỳ trợn tròn hai mắt, khiếp sợ hỏi:

- Thấm Lan đại nhân, ngài cắt tóc rồi sao?

Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày, buồn cười nói:

- Ta là chị của nàng ấy, ngươi nhận lầm người rồi.

An Kỳ ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ các tiểu hầu từng nói Nguyệt Thấm Lan có một người chị song sinh.

Cô đỏ mặt hành lễ:

- Thấm Di đại nhân?

- Ừm, ngươi tiếp tục công việc của mình đi.

Nguyệt Thấm Di ưu nhã cười, cất bước đi tới long ỷ rồi ngồi xuống.

An Kỳ đỏ mặt, len lén quan sát Nguyệt Thấm Di, trong lòng cảm thán không thôi, thì ra trên đời thật sự có hai người giống nhau như hai giọt nước.

Nguyệt Thấm Di liếc nhìn thiếu nữ, buồn cười hỏi:

- Thế nào, trên mặt ta có nhọ nồi sao?

- Không, không có.

An Kỳ đỏ mặt, vội vã cúi đầu tiếp tục quét tước thư phòng.

Nguyệt Thấm Di buồn cười lắc đầu, cầm lấy văn kiện trên mặt bàn rồi lật xem.

An Kỳ do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở:

- Thấm Di đại nhân, văn kiện này bệ hạ vẫn chưa đọc nha.

Nguyệt Thấm Di chợt khựng tay lại, hơi nhướng mày nhìn về phía thiếu nữ, mỉm cười giải thích:

- Không sao, nếu nó đặt ở trên bàn thì có nghĩa là chúng ta có thể đọc, bằng không thì sẽ bị khóa lại.

Nếu là văn kiện liên quan tới cơ mật, chính sách quy hoạch lớn hay đại loại như vậy thì sẽ được cho vào kho an toàn và khóa lại, chỉ có số ít người có thể đọc được.

Khuôn mặt nhỏ của An Kỳ lại đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm lời nào nữa.

Ý cười nơi đáy mắt của Nguyệt Thấm Di càng đậm, trong lòng không tức giận, tiếp tục lật xem văn kiện, đây là báo cáo phát triển của Vệ Thành Số Sáu.

Cô chỉ lật hai trang đã không có hứng thú, nhanh chóng khép lại đặt một bên rồi tìm kiếm kịch bản khác.

- Cộp cộp cộp ~~

Cung điện, Khu Vực Trung Ương.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan cùng nhau cất bước đi vào chính sảnh.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Không biết Mục Lương đã xong việc chưa.

Hai người đều mới xong việc đi trở về, tình cờ gặp nhau ngoài cửa lớn Khu Vực Trung Ương, vì thế vừa tán gẫu vừa trở lại cung điện.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Không biết, một khi hắn vội lên chính là biến mất khoảng vài ngày mới xuất hiện lại.

Nguyệt Thấm Lan muốn nói gì đó thì nhìn thấy Tiểu Mật trong chính sảnh, hỏi:

- Tiểu Mật, Mục Lương đi ra chưa?

- Thấm Lan đại nhân, bệ hạ còn ở phòng làm việc.

Tiểu Mật lắc đầu.

- Còn chưa làm xong à?

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ thở dài.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Dù sao hiện tại vương quốc Huyền Vũ cũng rất lớn, vội một chút cũng không sao.

Nguyệt Thấm Lan cười nhún vai, cất bước đi tới thư phòng.

Mũi của Hồ Tiên giật giật, cô ngửi được mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, lập tức lắc eo đi về phía đó.

Trong phòng bếp, Thanh Vụ và các tiểu hầu gái khác đang bận rộn nấu nướng, nguyên liệu nấu ăn lẩu xào cay đều đã chuẩn bị xong.

Tiểu Tử như là có cảm giác mà quay đầu lại, ngây thơ nói:

- Hồ Tiên đại nhân.

- Đêm nay ăn lẩu xào cay à?

Hồ Tiên hơi nhướng mày.

- Vâng ạ, Thấm Di đại nhân đã trở về, cho nên đêm nay chúng ta ăn lẩu xào cay.

Tiểu Tử cười tủm tỉm nói.

Hồ Tiên hơi nhướng mày nói:

- Thấm Di đã trở về à, vừa vặn ta đang định tìm nàng ấy nói chuyện đại sứ hình ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận