Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3370: Bồi Dưỡng Cường Giả Đế Cấp?

Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc nhận lấy cuốn sách.

Hắn lật hai trang, không nhịn được nói:

- Ngươi viết không tệ, tình tiết cốt truyện rất hấp dẫn.

- Thật vậy sao?

Nghe được lời này, đôi mắt đẹp của Kỳ Á lập tức sáng ngời.

- Ngươi rất có thiên phú.

Mục Lương cho một lời khẳng định:

- Ừm, nếu tiếp tục viết theo chất lượng này thì có thể sẽ được đóng sách xuất bản hàng loạt.

- Ta sẽ cố gắng!

Kỳ Á hưng phấn gật đầu thật mạnh.



Trong vương cung vương quốc Lục Phong.

Bích Sa ngồi ở trên vương vị, nghe đám người phía dưới báo cáo các hạng sự vụ trong vương quốc.

Tân Tây ngồi bên cạnh cô, trong tay nắm bình rượu, thỉnh thoảng lại uống một hớp, tuy dáng vẻ như vậy nhưng cũng không thể làm cho đám người phía dưới xem thường cô.

Thủ đoạn lôi đình của cô đã sớm “thuyết phục” các quý tộc, không ai dám khinh thường lão bà tóc bạc hoa râm này.

- Ực ực ~~~

Tân Tây lại uống một hớp rượu, trên mặt đều là thần sắc thoả mãn.

Rượu mà cô uống là từ vương quốc Huyền Vũ đưa tới, trong vương cung có Cửa Không Gian Truyền Tống, muốn đưa rượu cũng không khó.

Bích Sa liếc nhìn lão bà một cái, thấp giọng khuyên nhủ:

- Đại Quốc Sư uống ít một chút đi.

Tân Tây liếc nhìn thiếu nữ một cái, nhàn nhạt nói:

- Thế thì ta cũng ít quản ngươi một chút được không?

Bích Sa thức thời không nói gì nữa, trải qua mấy tháng ở chung, quan hệ giữa cô và lão bà đã rất tốt, điều kiện tiên quyết là không được đả động đến việc uống rượu.

Đám người phía dưới xì xào bàn tán, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng phía sau Bích Sa thì lập tức im thin thít.

Trong mấy tháng Tân Tây tới vương quốc Lục Phong, cô đã tẩy rửa một đợt đám người cao tầng, không ít quý tộc biến mất trong một đêm.

Có lão bà ở đây, thủ đoạn của Bích Sa cũng bị mọi người thấy rõ, biết không phải là một người dễ trêu chọc, chỉ cần nghe lời thì hết thảy đều mạnh khỏe.

Sau khi Bích Sa thượng vị, vương quốc Lục Phong trở nên càng ngày càng tốt, cuộc sống của dân chúng cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, ít nhất sẽ không xuất hiện tình trạng ăn một bữa nhịn đói ba, bốn bữa.

Cái này ít nhiều nhờ vương quốc Lục Phong hợp tác với vương quốc Huyền Vũ.

Vương quốc Lục Phong đã ký kết hiệp ước giao dịch lương thực với vương quốc Huyền Vũ, vương quốc Huyền Vũ sẽ cung cấp đầy đủ lượng lương thực hàng năm cho bọn họ với giá thấp hơn thị trường, đổi lại thì vương quốc Lục Phong sẽ kéo dài thời hạn thuê đất Trại Chăn Nuôi thêm mười năm.

Sau khi được ăn no, dân chúng đều cảm kích vị nữ vương mới lên chức này, dân tâm càng hướng về cô thì Bích Sa càng ngồi ổn vương vị.

Vì tiến thêm một bước củng cố địa vị, Bích Sa bắt đầu huấn luyện đội thân vệ Kỵ Sĩ, để tránh sau này Tân Tây trở về vương quốc Huyền Vũ, làm cho cô không có chỗ dựa vào.

Cùng lúc với huấn luyện đội thân vệ Kỵ Sĩ, sau khi xử lý xong sự vụ của vương quốc thì Bích Sa cũng sẽ cũng nỗ lực tăng lên thực lực của mình mỗi đêm.

- Bệ hạ, ta đã báo cáo xong chuyện của mình.

Kỵ Sĩ Trưởng cung kính nói.

Bây giờ Kỵ Sĩ Trưởng đã không còn là Kỵ Sĩ Trưởng trước kia, vị này là được Bích Sa nâng đỡ, với sự trợ giúp của Tân Tây, trong thời gian ngắn đã khống chế toàn bộ nhóm Kỵ Sĩ.

- Ừm, những người khác đâu, còn có chuyện gì không?

Bích Sa khẽ gật đầu, liếc nhìn những người khác.

- Không còn.

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Bích Sa đứng dậy, lạnh nhạt nói:

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì lui ra đi.

- Vâng.

Mọi người đồng loạt hành lễ, xoay người rời khỏi đại điện nghị sự của vương cung.

Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Bích Sa mới quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt đẹp nói:

- Đại Quốc Sư, theo ta đi huấn luyện đi.

- Ừ.

Tân Tây thuận miệng lên tiếng, lại uống thêm một hớp rượu.

Đại Tế Ti đứng ở phía sau cúi đầu thật thấp, tận lực thu nhỏ cảm giác về sự tồn tại của mình.

Hiện tại cô rất hài lòng với thân phận tỳ nữ, trăm phần trăm vâng theo mệnh lệnh của Tân Tây, đây đều là xây dựng dưới sự “giáo dục” của Tân Tây.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bích Sa và lão bà vừa định đi sân huấn luyện của vương cung thì ngoài điện truyền đến tiếng bước chân vội vã.

- Bệ hạ, Đại Quốc Sư đại nhân, quốc vương vương quốc Huyền Vũ tới.

Kỵ Sĩ phụ trách thông báo cung kính nói.

Bích Sa dừng bước, đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời.

- Bệ hạ đã trở về từ Thiên Quốc à?

Tân Tây hơi nhướng mày, đáy mắt có thần sắc kinh ngạc.

Cô biết Mục Lương đi Thiên Quốc, chỉ là không ngờ hắn ta trở về nhanh như vậy, còn sẽ ghé qua vương quốc Lục Phong.

Bích Sa phất tay nói:

- Mời Huyền Vũ bệ hạ tới phòng tiếp khách.

Mặc dù cô và Mục Lương đều là quốc vương, nhưng cô nguyện ý tôn xưng đối phương một tiếng bệ hạ, là cam tâm tình nguyện.

- Vâng.

Kỵ Sĩ cung kính hành lễ, xoay người nhanh chóng rời đi.

- Đi thôi, ta và Đại Quốc Sư đi phòng tiếp khách nào.

Bích Sa cười tươi như hoa nói.

- Ừ.

Tân Tây sờ khoé miệng, nắm thật chặt chai rượu trong tay, cuối cùng vẫn là thành thật thu vào trong ma cụ không gian chứa đựng.

Đáy mắt của Bích Sa hiện ra ý cười, chỉ có Mục Lương mới có thể trị được lão bà, không làm cho cô ấy uống nhiều rượu.

Mấy người đi vào phòng tiếp khách, không bao lâu thì đám người Mục Lương và Ly Nguyệt đã đến.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương đi vào phòng tiếp khách, lập tức đối diện với ánh mắt của Bích Sa và Tân Tây.

- Gặp qua Huyền Vũ bệ hạ.

Bích Sa ngoan ngoãn hành lễ.

- Bệ hạ vạn an.

Tân Tây hành lễ theo.

Sau lưng cô, Đại Tế Ti càng cúi đầu thấp xuống, rất sợ chọc giận nam nhân này.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Đều là quốc vương, Bích Sa các hạ không cần đa lễ.

Bích Sa cười lắc đầu, giơ tay ra hiệu nói:

- Mục Lương các hạ ngồi chủ vị đi.

- Tốt.

Mục Lương không từ chối, ngồi xuống chủ vị phòng tiếp khách.

Vẻ mặt Ly Nguyệt lạnh nhạt, đứng ở phía sau Mục Lương.

Bích Sa và Tân Tây ngồi ở hai bên chủ vị, chờ đợi Mục Lương lên tiếng.

Mấy người Hổ Tây và Lan Đế cũng ngồi xuống, thưởng thức hoa quả và bánh ngọt mà hầu gái bưng lên.

Y Lộ Lộ và Kỳ Á thì hơi khẩn trương, trong lòng còn cảm thấy có chút kinh ngạc, hai bên đều là quốc vương, vì sao Bích Sa lại cung kính với Mục Lương như vậy.

Mục Lương nhìn chăm chú vào thiếu nữ, giải thích:

- Lần này chúng ta tới chỉ là bởi vì tiện đường, thuận tiện xem tình huống xây dựng Trại Chăn Nuôi thế nào.

- Thì ra là như vậy.

Bích Sa chợt hiểu ra.

Cô gật đầu nói:

- Mục Lương các hạ không cần lo lắng, mọi thứ ở Trại Chăn Nuôi đều rất ổn.

Mục Lương gật đầu, hỏi:

- Bố cáo cấm dân chúng tới gần Trại Chăn Nuôi đã phát ra chưa?

- Đã phát hai tháng trước rồi.

Bích Sa mỉm cười đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận