Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 842: Ta Muốn Xây Một Tòa Căn Cứ Trung Chuyển Ở Gần Thành Tấn Nguyên.



Nước trà theo yết hầu chậm rãi nuốt xuống, ấm áp vị ngược lại làm cho người ta ý thức tỉnh táo, thân thể của Tố Cẩm cảm thấy sự thoải mái trước nay chưa từng có, nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, im lặng hưởng thụ hương vị trà Tinh Thần.

Bạch Ngọc uống hoàn trong tay trà Tinh Thần , trong lòng cô ấy thật lâu không thể bình tĩnh, trà Tinh Thần loại đặc biệt, quả nhiên phải rất tốt. Tố Cẩm chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt của cô lóe lên tia sáng, ánh mắt của cô càng thêm tỉnh táo so với trước đây.

- Các hạ, kế tiếp chúng ta bàn bạc một chút chuyện hợp tác đi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Tố Cẩm buông chén trà, ôn nhu nói:

- Các hạ mời nói.

Mục Lương hoãn thanh nói:

- Ta muốn xây một tòa căn cứ trung chuyển ở gần thành Tấn Nguyên.

- Căn cứ trung chuyển?

Tố Cẩm hơi suy tư lại nhíu mày, biểu cảm trên mặt cô tràn ngập khó hiểu.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, trong căn cứ trung chuyển sẽ được thiết lập khu vực giao dịch mở ra cho bên ngoài. Từ đó người ở bất cứ nơi nào cũng có thể tới đây giao dịch rau xanh, hoa quả vào các loại hàng hóa khác nữa.

- Chính là như vậy sao?

Trong đáy mắt Tố Cẩm hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Đương nhiên không chỉ như vậy.

Mục Lương cười lắc đầu.

- Trong tương lai, căn cứ trung chuyển còn có thể cung cấp dịch vụ vận chuyển có người lái.

Anh ngước mắt lên tiếp tục nói:

- Từ thành Tấn Nguyên đến thành Phi Điểu, có thể chỉ cần bốn năm ngày thời gian, thậm chí càng ít hơn.

Chờ đến khi phi thuyền vận chuyển được chế tạo ra, trừ bỏ việc chuyên chở hàng hoá cố định cho căn cứ trung chuyển, nó còn có thể cung cấp dịch vụ cho những người khác, tác dụng của nó cũng giống như máy bay Huyền Vũ.

- Ta rất hứng thú với hạng mục phục vụ này của căn cứ trung chuyển.

Tố Cẩm chớp mi, thân thể cô chậm rãi dựa vào phía sau, cô cần phải suy tư về quan hệ lợi hại trong vấn đề Mục Lương vừa đưa ra. Bạch Ngọc nhịn không được mở miệng nói:

- Các hạ, những điều ngài vừa nói cũng không có tác dụng gì quá lớn đối với thành Tấn Nguyên.

- Vậy sao? Hoa quả sẽ được bày bán ở căn cứ trung chuyển, với giá năm viên tinh hạch hung thú sơ sấp trung đẳng.

Nguyệt Phi Nhan rất tự nhiên mở miệng đáp lại:

- Rau xanh, mỗi cân có giá là mười viên tinh hạch sơ sấp trung đẳng. Nước, một cân chỉ cần...

Theo những lời cô gái tóc đỏ càng nói càng nhiều, những mặt hàng bọn họ có thể cung cấp với giá cả rất ưu đãi làm cho Bạch Ngọc với Tố Cẩm đều sững sờ.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Chỉ cần căn cứ trung chuyển xây dựng xong, những hàng hóa được liệt kê này, mọi người đều có thể mua được ở khu giao dịch.

Thậm chí về sau giá cả sẽ càng ưu đãi hơn một chút nữa, tinh hạch hung thú là có hạn, cho nên anh có dự định sẽ thay thế nó bằng đồng Huyền Vũ, như vậy cũng có thể gián tiếp thao túng một ít thế lực.

- Đây là sự thật sao?

Bạch Ngọc kinh hô một tiếng hỏi.

Năm viên tinh hạch sơ sấp trung đẳng có thể giao dịch được một quả hoa quả, điều này cô thật sự không dám nghĩ tới.

Phải biết rằng, cho dù là loại quả khó nuốt như quả vàng, ở bên ngoài cũng có giá tới mười lăm viên tinh hạch sơ sấp trung đẳng.

Mà rau xanh, từ nơi thương nhân hành hoang cũng có thể mua được. Nhưng không phải loại nào bọn họ cũng bán, hơn nữa giá cả cũng không rẻ hơn là bao so với trái cây.

- Đương nhiên là thật.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.

Tố Cẩm cụp mắt trầm tư, qua một hồi lâu cô mới quyết tâm.

- Các hạ, căn cứ trung chuyển có thể xây dựng.

Cô ngước mắt lên, vô cùng nghiêm túc nói:

- Nhưng trong tương lai khi căn cứ trung chuyển được xây dựng xong, nếu nó tạo thành ảnh hưởng không tốt cho thành Tấn Nguyên thì chính ta sẽ ra tay can thiệp.

- Yên tâm, căn cứ trung chuyển tồn tại sẽ chỉ mang đến lợi ích cho quý thành mà thôi.

Mục Lương cong môi tự tin nói.

- Hy vọng là vậy.

Tố Cẩm hơi hé miệng nói.

- Các hạ, nếu trong quá trình xây dựng mà căn cứ gặp phải bất kỳ sự công kích nào, ta hy vọng quý thành có thể ra tay tương trợ.

Mục Lương ôn hoà nói:

- Đương nhiên, sau đó, ta sẽ tiền trả tiền thù lao, ví dụ như mười cân lá trà Tinh Thần loại đặc biệt.

Mười cân trà loại đặc biệt, tương đương với mười vạn viên tinh hạch hung thú sơ sấp trung đẳng đó.

Tim của Tố Cẩm đập nhanh hơn, sau khi cô do dự một chút, vẫn chậm rãi gật đầu đáp ứng, ôn hoà trả lời:

- Có thể, nếu trong phạm vi khả năng của mình, ta nhất định sẽ trợ giúp.

Tâm trạng của Mục Lương bình ổn trở lại, mục tiêu lần này tới đây đã hoàn thành.

- Nếu như vậy, trước hết chúng ta xin ra về.

Anh buông chén trà đứng dậy.

- Các hạ, đừng nóng vội.

Tố Cẩm theo bản năng lên tiếng giữ lại.

- Các hạ, còn có việc gì khác cần bàn bạc với ta sao?

Trên mặt Mục Lương lộ vẻ nghi hoặc.

Tố Cẩm rất chân thành nói:

- Ta muốn cùng các hạ tham thảo một chút thư pháp.

- Tham thảo thư pháp sao?

Mục Lương kinh ngạc nhướng mày, thành chủ thành Tấn Nguyên này quả thật là một người văn nhã.

………..

Tố Cẩm đi vào trong phòng làm việc, Mục Lương ngồi đối diện cô.

Vật phẩm bày trên bàn đã được dọn sạch, vài trang giấy màu vàng nhạt được trải lên.

Trừ cái đó ra thì trên bàn còn có hai cây bút, một cây bút lông và một cây bút chì, bên cạnh giá bút là một hộp bột than.

Hàng mi mảnh dài của Tố Cẩm hơi rung, tò mò dò xét văn phòng tứ bảo không chính tông trước mặt.

- Những thứ này là văn phòng tứ bảo, bút,mực, giấy, nghiên.

Mục Lương xụ mặt nghiêm túc nói.

Hộp bột than đảm nhiệm vai trò của 'nghiên mực'.

Ừm, chỉ là tạm thời thôi, dù sao nghiên mực chân chính đối với hiện tại mà nói xem như là hàng xa xỉ.

Tố Cẩm ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương các hạ, ngươi dùng những thứ này để luyện chữ sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Kiếp trước anh đã từng luyện tập thư pháp, tự nhận là viết cũng không tệ lắm.

Mặc dù văn tự hai thế giới khác nhau, nhưng cách viết thì giống nhau, có thể vận dụng linh hoạt.

- Ngươi có thể dạy cho ta không?

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm tỏa sáng, đáy mắt tràn đầy chờ mong.

- Được.

Mục Lương gật đầu.

Bên ngoài đã tối, việc xây dựng căn cứ trung chuyển chỉ có thể dời sang ngày mai.

Tố Cẩm lộ vẻ vui mừng, cô vốn cho rằng Mục Lương sẽ từ chối, lại không nghĩ rằng anh ấy sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy.

Bọn người Hạ Lạc và Ly Nguyệt vây quanh nhìn, trên mặt đều hiện lên vẻ muốn học tập.

- Diêu Nhi, mài mực.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé mở hộp bột than rồi đổ một chút nước vào, sau đó dùng một khối lưu ly có mặt ngoài thô ráp mài theo chiều kim đồng hồ.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm sáng lên, trong lòng tràn đầy tò mò, cô bé này đang làm cái gì vậy?

Bột than càng được mài mịn thì nước đổ vào càng trở nên đặc hơn.

Mục Lương không tìm được nguyên liệu chế tạo nên chỉ có thể thay thế bằng than củi.

Tuy rằng hai cái không giống nhau, nhưng miễn cưỡng có thể thay thế, chỉ cần có thể viết ra chữ màu đen là tốt rồi.

- Đây là bút chì, không cần chấm mực cũng có thể viết được, thích hợp dùng để viết chữ nhỏ.

Mục Lương cầm bút chì, lưu loát viết ra một hàng chữ nhỏ trên giấy.

- Luôn luôn tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn....

Tố Cẩm nhẹ nhàng đọc dòng chữ mà Mục Lương viết, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa ở bên trong câu này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận