Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 974: Em Gái Thật Sự Có Thể Cạnh Tranh Với Những Cô Gái Khác Sao?

Sau khi xác định hướng đi, Mễ Á đi thẳng tới Trân Bảo Lâu.

Cô gái tai mèo chưa bước vào Trân Bảo Lâu thì đã nghe thấy tiếng Mễ Nặc đang giao dịch với một thương nhân hành hoang.

Mễ Nặc nghiêm túc nhìn người trước mặt, đó là một người phụ nữ mặc váy tơ tằm.

Cô ấy có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt mỹ lệ và mái tóc dài màu xanh lá đậm được buộc hờ sau lưng.

- Em gái nhỏ, giảm giá Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cho ta một chút nữa đi.

Trần Nghiên nghiêm túc nói.

Cô ấy đến từ sâu trong Vùng Nước Mặn, vốn dĩ muốn tới giao dịch với thành Bắc Hải, nào ngờ lại bị hấp dẫn bởi Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ.

- Nếu như ngươi mua năm trăm con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, có thể được giảm giá hai khối tinh thạch hung thú mỗi con.

Mễ Nặc nghiêm mặt, xòe tay ra lắc lắc năm ngón tay.

- Năm trăm con sao? Như vậy thì quá nhiều rồi.

Trần Nghiên đau khổ nói.

- Không thể ít hơn được nữa.

Mễ Nặc chân thành nói.

Trần Nghiên nhíu mày suy tư, năm trăm con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, nếu như tăng giá bán lại, vậy là mình có thể kiếm lời gấp đôi.

Cô ấy do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói:

- Được rồi, năm trăm con thì năm trăm con!

- Xin chờ một chút, ta lập tức phái người đi chuẩn bị Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.

Khóe miệng của Mễ Nặc hơi cong lên, cô vừa bán được năm trăm con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, như vậy có thể kiếm lời rất nhiều tinh thạch hung thú.

- Không sao, ta không vội.

Trần Nghiên khoát tay rồi đi lên lầu dạo một vòng.

Mễ Á bước vào Trân Bảo Lâu, đi về phía cô gái tai thỏ.

Trên mặt cô mang theo nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng hỏi:

- Mễ Nặc, ngươi vội xong chưa?

- Chị, sao ngươi lại tới đây?

Đôi mắt xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, nàng xoay người bay nhào về phía cô gái tai mèo, nửa người trên treo trên người chị gái, dụi đầu vào mặt của cô gái tai mèo, mềm mại hỏi:

- Ta rất nhớ ngươi!

- Nếu nhớ ta thì tại sao không đến Viện Mồ Côi tìm ta hả?

Mễ Á mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói:

- Lần nào cũng là ta tới tìm ngươi.

Khuôn mặt xinh xắn của Mễ Nặc đỏ bừng, đôi mắt màu xanh lam ngó dáo dác xung quanh, hồn nhiên nói:

- Dạo gần đây ta rất bận rộn, có rất nhiều chuyện phải làm nha!

Mễ Á nắm tay của em gái, tò mò hỏi:

- Ngươi đang bận rộn cái gì vậy?

Mễ Nặc phồng má như bánh bao, hồn nhiên trả lời:

- Ta hỗ trợ trông coi Phố Buôn Bán! Mục Lương cần rất rất rất nhiều tinh thạch hung thú, cho nên ta muốn kiếm thêm một chút tinh thạch.

Mễ Á híp mắt lại, quỷ thần xui khiến hỏi một câu:

- Mễ Nặc, ngươi thích Mục Lương phải không?

- Chị, ngươi đang nói cái gì vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc lập tức đỏ bừng, ánh mắt nhìn loạn xạ khắp nơi.

- Không phải sao?

Mễ Á lộ ra vẻ mặt ngờ vực.

- Ta….. không biết.

Mễ Nặc buông tay ra, chậm rãi leo xuống người cô gái tai mèo.

Cô cúi đầu nắm góc áo, nhỏ giọng nói:

- Chắc không phải.....

Cô gái tai thỏ không muốn xa rời Mục Lương, chỉ là cô không rõ vì sao, cô thật sự không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào.

- Thật sự không phải sao?

Mễ Á hỏi không ngừng.

- Cái kia….. Chị, ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Ánh mắt của Mễ Nặc lảng tránh sang chỗ khác, vội vàng đổi chủ đề.

- Không có việc gì, ta chỉ muốn tới gặp ngươi một chút thôi.

Mễ Á khoanh hai tay trước người, hiện tại nàng đã hiểu tâm tư của em gái.

Mễ Nặc đảo mắt một vòng, cười nói:

- Hì hì, ta đi mua trà sữa trân châu cho ngươi.

- Không cần đâu.

Mễ Á lắc đầu.

- Cần chứ! Ta sẽ trở lại nhanh thôi.

Mễ Nặc vẫy tay, vội vàng chạy như bay ra Trân Bảo Lâu.

- Nha đầu này thật là….

Mễ Á dở khóc dở cười.

Sắc mặt của cô có chút phức tạp, nếu như em gái thích Mục Lương, vậy ai mới là phu nhân thành Huyền Vũ?

Có nhiều cô gái thích Mục Lương như vậy, em gái thật sự có thể cạnh tranh với bọn họ sao?

…….

Vù vù vù

Ưng Lửa giang cánh bay cao.

Bên trong khoang thuyền ngọc lưu ly sau lưng Ưng Lửa, Vân Hân và Diêu Nhi đang nướng thịt trên tấm sắt. Mà nguyên liệu đang được nướng trên tấm sắt đó, chính là thịt của Cự Yêu Biển Sâu.

Mục Lương phát hiện thịt của Cự Yêu Biển Sâu có mùi vị rất giống thịt bạch tuộc, vì thế anh đã bảo hai tiểu hầu gái nướng nó lên.

- Đại nhân, thịt nướng chín rồi.

Vân Hân bưng ra cái bàn ngọc lưu ly, ở trên đó có mấy xiên thịt nướng.

- Thoạt nhìn trông rất ngon!

Thái Khả Khả liếm môi, cong khóe miệng, con ngươi xanh ngọc bích mở to, loé sáng.

Thịt của Cự Yêu Biển Sâu được nướng chín có màu đỏ nhạt, lại tưới lên một chút hương liệu đặc chế, chúng đã phát ra một loại mùi hương mê người.

- Nếm thử chút đi.

Mục Lương cầm lấy một xâu thịt nướng, đầu tiên là ngửi ngửi, tiếp theo anh cắn một khối thịt và nhai nuốt. Răng rắc….

Thịt này phải nhai thật kỹ, chẳng những không có mùi, ngược lại ăn rất ngon.

- Rất ngon đấy, các ngươi đều nếm thử chút đi.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía đám người Na An.

- Vâng.

Na An nuốt nước miếng, cô không nhịn được, đi lên phía trước cầm lấy một xâu thịt nướng, bắt đầu thưởng thức. Cô vừa mới nhai một miếng, đã lập tứu tán thưởng một tiếng:

- Ăn ngon, ăn ngon thật.

- Ừm, ăn ngon hơn so với loại thịt hung thú lần trước.

Ly Nguyệt gật đầu bình luận. Loại thịt cô vừa nói chính là thịt của con hung thú biển cấp chín ở trên đảo Người Cá.

- Ta có thể ăn được mười khay.

Thái Khả Khả nhai tới phồng cả má, động tác trên tay cô không ngừng nghỉ chút nào, đã đoạt đi hai xâu thịt nướng cuối cùng trên bàn.

- Còn rất nhiều thịt chưa nướng, đủ cho ngươi ăn.

Vân Hân ôn nhu nói.

- Tộc trưởng, ngươi nếm thử chút đi.

Na An đưa xâu thịt nướng trong tay cho lão tộc trưởng.

- Được.

Tộc trưởng tộc Người Cá run tay cầm lấy, từ trước tới giờ, chưa bao giờ lão nghĩ tới, có một ngày lão lại có thể thưởng thức thịt hung thú biển cấp chín.

Lão vẫn còn có cảm giác sợ hãi như cũ khi tận mắt nhìn thấy Mục Lương rất nhẹ nhàng ra tay đánh chết con hung thú biển cấp chín đó.

Lão cắn một miếng thịt nướng, vừa bắt đầu động tác nhai nuốt, đã sửng sốt dừng lại. Trong lòng vô cùng chấn động, đây là lần đầu tiên lão được ăn một loại thức ăn ngon tới mức này.

- Một món ăn quá tuyệt vời.

Tộc trưởng tộc Người Cá vẫn giữ nguyên vẻ mặt ung dung.

- Tộc trưởng, thành Huyền Vũ còn có rất nhiều món ăn ngon, đợi khi nào chúng ta tới đó, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn.

Na An thanh thúy nói.

- Được.

Lão chậm rãi gật đầu.

Mục Lương buông xiên nướng xuống, anh đưa nhìn mắt đồng hồ, bây giờ là bốn rưỡi chiều.

Có cảm giác như chợt bừng tỉnh, anh điều chỉnh ngọc lưu ly trước mặt mình mỏng hơn, khiến cho tầm nhìn trở nên rõ ràng thêm một chút. Ánh mắt anh xuyên thấu quá tấm chắn ngọc lưu ly, nhìn về phía mặt biển xa xa.

- Nơi này có phải là cốc Phi Long hay không?

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Xa xa về phía biển, một hòn đảo còn lớn gấp đôi, gấp ba so với đảo Người Cá đã hiện ra trước mặt anh.

Thiếu nữ Người Cá nghe vậy, lập tức buông xiên nướng trong tay xuống, tiếp đó, chạy chậm đi tới bên cạnh khoang thuyền ngọc lưu ly, nhìn về phía mặt biển xa xa. Có điều thị lực của cô không thể sánh bằng Mục Lương, cô chỉ có thể nhìn thấy một điểm màu đen nho nhỏ.

- Đại nhân, ta không thấy rõ.

Na An ngại ngùng nói.

- Vậy tới gần thêm chút nữa.

Mục Lương bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận