Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 566: Ở Tận Cùng Phía Bắc, Biển Cả?

Phân Thân Mục Lương nhìn về phía lão giả, nhàn nhạt nói:

- Gia nhập thành Huyền Vũ sẽ có phòng ở miễn phí, có nước miễn phí mỗi ngày, tiền lương mỗi tháng là ba trăm đồng Huyền Vũ.
Sau đó, anh bổ sung một câu:

- Còn có thể chữa khỏi cháu gái của ngươi.
Lão giả hô hấp dồn dập, hắn không coi trọng ba loại đãi ngộ trước đó, chủ yếu nhất là việc có thể trị hết Diêu Nhi, đây mới là hi vọng của hắn.
- Ta... Ta gia nhập.
Lão giả nhìn cháu gái đuổi theo giọt nước, gật đầu lia lịa.

- Thành Huyền Vũ hoan nghênh sự gia nhập của ngươi.
Phân Thân mỉm cười ra hiệu.
Lão giả tò mò hỏi:

- Thành chủ đại nhân mời ta gia nhập vào thành Huyền Vũ là cần làm những gì?

- Ta cần ngươi tiếp tục nghiên cứu Linh khí và hoàn thiện nó.
Phân Thân giơ tay chỉ về phía Linh khí có hình như ngăn tủ kia.
Lão giả sửng sốt một chút, sau đó trở nên hưng phấn, giọng nói run rẩy:

- Ta có thể tiếp tục chế tác Linh khí sao?

- Ta muốn ngươi thu nhỏ thể tích của nó, đồ án được chụp... được in phải có màu sắc.
Anh tiếp tục nói.
Lão giả gật đầu lia lịa, bảo đảm nói:

- Ta sẽ thử cải tiến nó.

- Tốt, ngươi thu dọn đồ đạc của mình rồi cùng chúng ta tới thành Huyền Vũ.
Anh khoát tay.
- Tốt, xin thành chủ đại nhân chờ một lúc.
Lúc này, trong lời nói của lão giả đã có một chút kính ý.
Diêu Nhi chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, dịu dàng hỏi:

- Ông nội, chúng ta phải rời khỏi đây sao?

- Ừ, chúng ta chuyển đến sống ở thành Huyền Vũ.
Lão giả xoa đầu cháu gái.
- Không đợi mẹ trở về sao?
Tay nhỏ của Diêu Nhi nắm chặt góc áo, trong đôi mắt màu xanh lục tràn đầy luyến tiếc.
Lão giả yên lặng một lúc, sau đó thở dài nói:

- Mẹ của ngươi đi thành Bắc Hải đã bốn năm rồi...
Vì chữa bệnh cho con gái, mấy năm trước, mẹ của Diêu Nhi đã rời khỏi thành Tương Lai, đi tới thành Bắc Hải để tìm kiếm biện pháp.
Thành Bắc Hải là thành phố Hi Vọng trong truyền thuyết, nó được xây dựng trên tảng đá khổng lồ ở vùng nước mặn phía bắc.

- Thành lớn Bắc Hải...
Ánh mắt của Phân Thân Mục Lương lấp lóe.
- Mẹ không về được sao?
Hai mắt của Diêu Nhi lập tức đẫm lệ.
Lão giả vội trấn an cháu gái:

- Ta sẽ để lại tin tức cho mẹ ngươi, đến lúc đó, mẹ ngươi sẽ tới thành Huyền Vũ tìm chúng ta.

- Tốt.
Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Lão thở dài, lấy giấy da thú có hình cháu gái rồi dùng bút than viết hai hàng chữ ở mặt sau, hiển nhiên là về nguyên nhân và hướng đi.
Sau khi viết xong, lão cuộn giấy da thú lại rồi đặt ở nơi bí mật trong nhà.
Lão nhìn quanh nhà mình một vòng, phát hiện ngoại trừ đệm chăn da thú thì không còn thứ gì cần mang theo.
Phân Thân Mục Lương đi tới bên cạnh Diêu Nhi rồi ngồi xuống, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô bé.
Diêu Nhi hít nước mũi, giọng điệu hơi buồn bã:

- Anh trai, ngươi là người tốt.

- Đừng khóc, thành Huyền Vũ rất xinh đẹp, ngươi sẽ thích nơi đó.
Anh ôn hòa nói.
- Vâng.
Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé không cảm nhận được sự ác ý nào trên người Phân Thân của Mục Lương, không hiểu vì sao lại muốn gần gũi anh.

- Ngươi tên là Diêu Nhi phải không?
Phân Thân nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy, còn anh trai thì sao?
Diêu Nhi mềm mại hỏi ngược lại.
- Anh tên là Mục Lương.
Phân thân lộ ra nụ cười dịu dàng, hỏi:

- Diêu Nhi là Giác Tỉnh Giả à?

- Đúng rồi, ta có thể biết người khác nói dối hay không.
Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
- Quả nhiên là vậy.
Đôi mắt đen láy của Phân Thân tỏa sáng.
Khó trách trước khi uống bí dược chữa thương thì cô bé lại chắc chắn anh không có nói dối.

- Thật là một năng lực kỳ lạ.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Ny Cát Sa hiện lên sự kinh ngạc.
- Thích hợp đi thẩm vấn phạm nhân.
Ngôn Băng nói một câu.

- Trước tiên cần chữa khỏi bệnh cho cô ấy, những thứ khác thì để sau này hãy nói.
Phân Thân của anh đứng lên, xoa đầu Diêu Nhi.
Ngôn Băng nói khẽ:

- Mục Lương, ngươi có thể dùng Nước Mắt Thiên Sứ, một giọt chắc là đủ rồi.

- Ừ, như vậy cũng tốt.
Anh suy nghĩ một chút, đôi mắt sáng lên.
Anh chợt nhớ tới, hiện giờ đã có hai Mục Lương, đồng nghĩa với việc anh có được gấp đôi Nước Mắt Thiên Sứ, như vậy có thể gia tăng sản lượng của bí dược chữa thương rồi.

- Nếu có thêm vài Phân Thân nữa thì tốt rồi.
Phân Thân của anh lẩm bẩm.
Anh giơ tay ra, Nước Mắt Thiên Sứ trong suốt như lục bảo thạch ngưng kết tại đầu ngón tay.

- Diêu Nhi, há miệng .
Anh dịu dàng nói.
- Vâng.
Diêu Nhi ngoan ngoãn đáp.
Cô bé mở miệng nhỏ, tiếp nhận Nước Mắt Thiên Sứ do Phân Thân ngưng kết ra.
- Ào ào !
Ngay sau đó, Nước Mắt Thiên Sứ hóa thành dòng nước xanh lan tỏa khắp cả người, dược hiệu của nó cao hơn mấy lần so với bí dược chữa thương, có hiệu quả nhanh chóng.
Thiếu nữ từ từ nhắm mắt lại, cả người phát ra ánh sáng xanh, cơ thể hơi run rẩy, bên trong giống như là đang phát sinh phản ứng.
- Diêu Nhi!
Lão giả xông ra khỏi phòng, sắc mặt đại biến.
Ny Cát Sa hất mái tóc dài gợn sóng màu xanh lá, đứng chặn trước mặt lão giả, giải thích:

- Các hạ đừng lo lắng, thành chủ đang trị liệu cơ thể cho Diêu Nhi.

- Trị liệu cơ thể?
Lão giả sửng sốt một chút, trên mặt của lão vẫn hiện lên sự lo lắng, bàn tay khô ráp như vỏ cây nắm chặt thành quyền, trong lòng khẩn trương không thôi.
Phân Thân của Mục Lương nhìn chằm chằm thiếu nữ, làn da tái nhợt của đối phương tỏa ánh sáng xanh nhàn nhạt, ngay cả mạch máu cũng giống như biến thành màu xanh lá.
Tình huống này kéo dài chừng một phút thì ánh sáng xanh mới chậm rãi biến mất, thiếu nữ khôi phục bình thường, màu da vẫn tái nhợt như cũ.
Diêu Nhi mở to hai mắt, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch, giơ tay nhìn một chút.
- Ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Anh nhìn thiếu nữ ngồi ngây ngốc, không khỏi cười khẽ một tiếng.

- Cơ thể rất thoải mái, không còn mệt mỏi nữa, ta chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như vậy!
Diêu Nhi đỏ mắt, khuôn mặt gầy gò treo một nụ cười tươi tắn.
- Thật sự chữa khỏi rồi sao?
Lão giả vội vàng xông tới, nắm vai của cháu gái.

- Ông nội, ta không còn mệt nữa, cũng không ho khan nữa rồi!
Diêu Nhi tươi cười lộ ra hai lúm đồng tiền.

- Quá tốt rồi, cuối cùng cũng chữa khỏi!
Lão giả vui đến phát khóc, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
- Thật tốt quá.
Ny Cát Sa cong môi cười dưới lớp khăn che mặt.
Lộc cộc lộc cộc...
Bụng của Diêu Nhi đột ngột vang lên vài tiếng.
Cô bé phồng má, hồn nhiên nói:

- Ông nội, bụng ta kêu đói.

- Ông nội dẫn ngươi đi ăn.
Lão giả dắt tay cháu gái, hưng phấn đứng lên.
- Chúng ta đi thành Huyền Vũ, Phố Buôn Bán có rất nhiều món ngon.
Phân Thân của anh nói.
- Được.
Lão giả cười đáp, toàn bộ nếp nhăn trên mặt giãn ra.
Đám người bước ra khỏi nhà, dọc theo hẻm nhỏ đi ra ngoài.

- Tên của các hạ là gì?
Ny Cát Sa liếc nhìn lão giả.
- Vạn Bái.
Lão giả hiền hòa đáp.
Phân Thân thuận miệng hỏi:

- Lão Vạn, ngươi biết thành lớn Bắc Hải ở nơi nào không?

- Lão Vạn...
Khóe mắt của Vạn Bái co giật, cười khổ đáp:

- Ta nghe nói thành Bắc Hải ở tận cùng phía Bắc, nơi đó có vùng nước mặn còn rộng lớn hơn phiến đại lục này rất nhiều.
Vùng nước mặn còn rộng lớn hơn cả đại lục?
Biển cả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận