Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2274: Mười Ngàn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Tuyệt Thế Giai Nhân.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu nói:

- Đúng rồi, nhưng khi đó ngươi còn ở trong phòng làm việc, dặn mọi người đừng tới quấy rầy, cho nên chúng ta không gọi ngươi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, ôn hòa nói:

- Ta biết rồi, vậy thì nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nghiên cứu tiếp.

- Hì hì, vậy tối nay chúng ta ăn lẩu được chứ?

Nguyệt Phi Nhan cười tươi như hoa hỏi.

Mục Lương gật đầu đáp:

- Được thôi, ngươi bảo nhóm Tiểu Tử đi chuẩn bị đi.

- Tốt quá rồi!

Nguyệt Phi Nhan vui vẻ vung tay lên cao.

Trong đầu Mục Lương hiện lên dáng vẻ của cô gái đuôi hồ ly, đúng là mình không gặp cô ấy một thời gian.

Anh suy nghĩ một chút, quyết định đi tới Thành Buôn Bán Sơn Hải, thuận tiện ghé qua thủy cung dưới đáy biển, xem coi tình huống xây dựng nơi đó như thế nào.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô gái tóc đỏ, Mục Lương biến mất tại chỗ.

- Hừ, biết ngay mà, mỗi lần nhắc tới nữ nhân là sẽ có hiệu quả.

Nguyệt Phi Nhan nói thầm một câu, vui vẻ ngâm nga trở lại sân huấn luyện.

………

- Ong ong~

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, đáp xuống Thành Buôn Bán Sơn Hải, trước mặt chính là Trân Bảo Lâu.

- Bệ hạ tới.

Trước cửa Trân Bảo Lâu, nhân viên phụ trách đón khách cung kính hành lễ.

- Ừm, Hồ Tiên đâu rồi?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

Nhân viên công vụ cung kính trả lời:

- Hồi bệ hạ, ngài ấy mang theo Lạc Bố Lạc Nhi đi thị sát Trung tâm Huyền Vũ, hiện tại còn chưa trở lại.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Bọn họ đi bao lâu?

- Đã được một giờ.

Một nữ nhân viên hồi đáp.

- Một giờ.....

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, rồi cất bước đi vào Trân Bảo Lâu, nhàn nhạt nói:

- Khi nào Hồ Tiên trở lại thì bảo cô ấy tới phòng làm việc.

- Vâng.

Nhân viên này cung kính hành lễ, nhìn theo Mục Lương lên lầu.

Mục Lương đi tới phòng làm việc của cô gái đuôi hồ ly, ngồi lên ghế dựa mềm có chứa mùi thơm, thuận tay cầm lấy văn kiện trên mặt bàn rồi lật xem.

- Kế hoạch phát triển buôn bán Vệ Thành Số Tám.....

Ngón tay của Mục Lương gõ nhẹ lên mặt bàn, liếc nhìn văn kiện khác trên mặt bàn, phát hiện còn có kế hoạch phát triển buôn bán Vệ Thành khác, mỗi một phần đều có mười mấy trang giấy, mặt trên tràn đầy chữ nhỏ.

Mục Lương lật xem từ đầu tới đuôi, phát hiện cô gái đuôi hồ ly có nghiên cứu rất sâu về việc buôn bán, còn viết kế hoạch chi tiết cho từng tòa Vệ Thành.

Anh cầm lấy bản kế hoạch phát triển buôn bán Vệ Thành Số Hai rồi nhìn thoáng qua, xem xong không khỏi khen ngợi một tiếng:

- Thật là một kỳ tài thương nghiệp, đặt ở Địa Cầu có thể trở thành tổng giám đốc một công ty rồi.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, cô gái đuôi hồ ly uốn éo đi tới.

Hồ Tiên cong môi cười, quyến rũ hỏi:

- Vừa rồi ngươi đang lẩm bẩm cái gì thế?

- Đang khen ngươi rất có tài.

Mục Lương quơ quơ bản kế hoạch trong tay.

Hồ Tiên đi tới bên cạnh anh, nghiêng người ngồi ở trên đùi anh, hai tay đặt lên bờ vai rộng, hô hấp phun ở trên mặt anh.

Trong đôi mắt đỏ rực của cô hàm chứa ý cười, thổ khí như lan nói:

- Những bản kế hoạch này là ta đi khắp mười hai toà Vệ Thành mới viết ra được, ngươi đọc hết rồi cho ta ý kiến.

- Ngươi viết rất tốt.

Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, trong lòng không nhịn được cảm thán, Mười Ngàn Dặm Giang Sơn không bằng một Tuyệt Thế Giai Nhân.

- Thật vậy chăng?

Khóe môi của Hồ Tiên cong hơn, lông mi nhỏ dài run lên, cúi người nhẹ nhàng tới gần gương mặt của Mục Lương.

- Ừm...

Anh giơ hai tay đỡ lấy eo nhỏ của cô gái đuôi hồ ly.

Mấy chiếc đuôi lông xù của Hồ Tiên vuốt ve hai bàn tay đang ôm eo mình, nũng nịu hỏi:

- Mấy ngày rồi không gặp, có nhớ ta không?

- Đương nhiên rồi, cho nên ta mới tới đây.

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hơi lóe sáng.

- Thật sao?

Đôi tai hồ ly run lên, Hồ Tiên dùng ngón tay nhỏ dài nâng cằm của anh.

- Đương nhiên là thật.

Mục Lương nói với giọng điệu chân thành.

Hồ Tiên nghe vậy mới hài lòng buông tay ra, che miệng cười quyến rũ, nói:

- Vậy tối nay ta trở về cung điện?

- Ừ, được.

Mục Lương cười gật đầu.

Hồ Tiên thong thả đứng lên, nhẹ nhàng hỏi:

- Được rồi, ngươi tới nơi này còn có chuyện gì không?

Mục Lương đứng lên, trả lời đúng sự thật:

- Không có, ta chủ yếu tới đây để gặp ngươi, sau đó chuẩn bị đi thủy cung dưới đáy biển, xem coi tiến độ xây dựng bên đó tới đâu rồi.

- Vậy đi thôi, ta đi cùng ngươi.

Hồ Tiên giơ tay vén tóc mai rồi đứng lên.

- Được.

Mục Lương vươn tay ôm eo cô gái đuôi hồ ly, hai người lập tức biến mất tại chỗ.

Khi cả hai xuất hiện lần nữa thì đã ở tại lối vào của thủy cung, đi dọc theo thông đạo lưu ly dài xuống biển sâu là sẽ tới nơi.

Hồ Tiên tựa vào lòng Mục Lương, ngửi mùi hương khoan khoái trên người anh, trong lòng bình tĩnh rất nhiều.

Không lâu sau, hai người tiến vào bên trong, người đi đường lui tới tập nập, mọi người ra vào các cửa hàng ở bên đường, tay xách đầy túi mua sắm.

Mục Lương và Hồ Tiên đáp xuống mặt đất, đi dạo dọc theo con phố, thuận miệng hỏi:

- Ngươi biết chuyện vương quốc Phong Hải muốn mua bí dược trị liệu Cảm Nhiễm Hư Quỷ chưa?

Hồ Tiên gật đầu quyến rũ nói:

- Đã biết, người của vương quốc Phong Hải đã liên lạc với ta rồi, giá cả đã thỏa thuận xong, tiếp theo chỉ chờ quốc vương bọn họ đồng ý là có thể vận chuyển bí dược qua đó.

- Có thể kiếm được bao nhiêu?

Mục Lương tò mò hỏi.

Hồ Tiên ưu nhã đáp:

- Kiếm không được bao nhiêu, dù sao cũng là vương quốc thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, ta ra giá cả rất có chừng mực.

- Cho nên có thể kiếm được bao nhiêu?

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười.

Hồ Tiên quay đầu liếc anh một cái, dịu dàng nói:

- Ít nhất có thể kiếm bốn mươi triệu đồng Huyền Vũ.

Mục Lương cười một tiếng:

- Quả nhiên, ngươi chẳng bao giờ khiến ta thất vọng cả.

Hồ Tiên nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Thật sự là kiếm không nhiều, tính cả phí giao hàng đến nhà mới có thể kiếm được bốn mươi triệu.

Mục Lương xoa đầu cô gái đuôi hồ ly, ôn hòa nói:

- Tiền là thứ mãi mãi kiếm không hết, từ từ sẽ đến thôi.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên ưu nhã gật đầu.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Mấy ngày nữa ta sẽ đến vương quốc Người Thú, ngươi muốn cùng đi chứ?

- Tại sao đột nhiên ngươi lại muốn đi vương quốc Người Thú thế?

Hồ Tiên chợt dừng bước.

Mục Lương giải thích vắn tắt:

- Ta muốn xây dựng nhà xưởng ở bên kia, tiếp đó là trồng một nhánh cây con của Trà Thụ Sinh Mệnh ở nơi đó, như vậy sẽ tiện cho Mộc Phân Thân lui tới hơn.

- Hóa ra là thế, vậy thì ngươi đi một mình được rồi.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

- Ngươi không đi à?

Mục Lương hỏi lại.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, giận trách:

- Ta không đi được, còn có rất nhiều chuyện phải làm, ngươi nhìn bản kế hoạch rồi đấy, trong đó có rất nhiều chuyện cần ta đi giám sát, nếu không thì không thể tiến hành được.

- Vậy thì thật là đáng tiếc.

Mục Lương tiếc nuối nói.

- Đi sớm về sớm, ta ở đây chờ ngươi trở về, như vậy không phải tốt hơn sao.

Hồ Tiên yêu kiều hừ một tiếng.

- Ừ!

Mục Lương buồn cười đáp ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận