Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2051: Chọn Lựa Kịch Bản



Ma cụ không gian chứa đựng trước đó quá nhỏ, lần này anh chuẩn bị làm một cái có không gian bên trong lớn hơn.

- Khi nào rảnh rỗi thì làm, ta không vội.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống nói.

Cô cầm lấy cuốn kịch bản ở trên cùng, vừa nhìn tựa đề đã rất muốn lập tức ném nó vào sọt rác.

Mục Lương thăm dò nhìn thoáng qua, khóe miệng co giật đọc tên kịch bản:

- Câu chuyện tình yêu của Kỵ Sĩ phong lưu và công chúa chân ngắn?

Nguyệt Thấm Lan giơ tay đỡ trán, thở dài:

- Vừa thấy cái tên này đã khiến ta không có dục vọng muốn đọc tiếp rồi.

Cô không ôm hy vọng gì đối với những kịch bản còn lại.

- Ta cảm thấy không đến nỗi nào, mở ra đọc thử một chút xem.

Mục Lương cảm thấy hứng thú nói.

Nguyệt Thấm Lan có chút cạn lời, nhưng vẫn nghe lời lật kịch bản ra xem.

- Chữ này… Giống như gà bới.

Cô cố đè nén xúc động muốn vứt bỏ kịch bản, nỗ lực nhận ra các con chữ.

Mục Lương dở khóc dở cười, cũng may dù chữ xấu nhưng miễn cưỡng có thể xem hiểu.

Anh nhìn thoáng qua, phát hiện tình tiết không trôi chảy, đa số đều là mô tả nam chính tài giỏi và phong lưu như thế nào.

Mục Lương tiếp nhận kịch bản, cấp tốc lật xem vài tờ, cuối cùng thất vọng bỏ qua một bên.

- Không thể dùng à?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

- Ừm, từ đầu đến cuối đều chỉ viết công chúa câu dẫn Kỵ Sĩ như thế nào?!

Mục Lương không khỏi cười khẽ vài tiếng.

Cô cũng không nhịn được bật cười:

- Nếu những vị công chúa kia đọc được cái này, sợ là sẽ phải tức chết.

Mục Lương mỉm cười rồi thoáng nhìn qua chồng kịch bản, có ít nhất mấy chục quyển với nội dung tương tự, cảm khái nói:

- Chưa được vài ngày mà đã có nhiều đóng góp như vậy.

- Chỉ sợ toàn bộ không thể dùng được thôi.

Nguyệt Thấm Lan lo lắng nói.

- Ta cho là vẫn sẽ có bất ngờ.

Anh hy vọng nói.

- Vậy nhìn một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan cầm lấy cuốn kịch bản thứ hai, tựa đề có tên là Nhật Ký Lưu Lạc Của Vương Tử Què

Cô có loại dự cảm xấu, nhưng vẫn lật trang thứ nhất, phát hiện chữ viết khá là…. Tinh tế, ít nhất thì nàng có thể đọc hiểu nội dung.

Cô gái ưu nhã tiếp tục lật trang thứ hai, phát hiện nội dung kịch bản không lưu loát, câu trước mâu thuẫn với câu sau, kịch tình thì bình thường không có gì đặc biệt.

- Không được rồi.

Mục Lương lắc đầu.

Anh cầm lấy cuốn thứ ba, tên gọi là “Câu chuyện tình yêu giữa Kỵ Sĩ và công chúa dưới lòng đất”

Mục Lương không nhịn được thắc mắc:

- Tại sao mọi người lại thích viết chuyện tình yêu giữa Kỵ Sĩ và công chúa thế?

- Ta cũng rất tò mò.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nói.

- Loạt soạt, loạt soạt ~~~

Mục Lương lật xem cực nhanh, vẫn là kịch bản vô dụng, đành phải khép lại rồi ném sang bên cạnh.

- Hai vị đại nhân, tới giờ ăn tối rồi.

Cửa thư phòng bị gõ vang, hầu gái tới gọi hai người đi dùng cơm.

Mục Lương buông kịch bản, đứng lên nói:

- Đi thôi, ăn no rồi tiếp tục xem.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, nhưng nhìn thấy một chồng kịch bản còn chưa xem xong, vẫn là cảm thấy thất vọng và đau đầu.

………….

Buổi tối, bên trong thư phòng.

Mục Lương đang cầm một quyển kịch bản và lật hai trang, mày hơi nhướng lên.

Ngồi bên cạnh anh là Nguyệt Thấm Lan, cô ấy cũng đang cầm một quyển kịch bản trong tay.

Ngoại trừ hai người, trong thư phòng còn có Ly Nguyệt và Mễ Á, mỗi người đều cầm một quyển kịch bản, hỗ trợ sàng chọn kịch bản chất lượng tốt.

Sau khi bữa tối kết thúc, hôm nay Ly Nguyệt và Mễ Á không cần phải trực đêm, biết được Mục Lương muốn sàng chọn kịch bản, cả hai cảm thấy có vẻ thú vị cho nên giơ tay muốn hỗ trợ.

Nguyệt Thấm Lan buông quyển kịch bản trong tay xuống, buồn bực nói:

- Không được rồi, trong này viết cái quái quỷ gì thế này?

Anh tò mò hỏi một câu:

- Nó viết về cái gì vậy?

- Tình yêu cấm kỵ giữa công chúa và vương tử.

Nguyệt Thấm Lan thở dài đáp.

- Cái này thì có vấn đề gì à?

Mễ Á nghi ngờ nhìn qua.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay đè lên huyệt thái dương, giải thích:

- Bọn họ là anh em ruột.

Mễ Á há miệng, nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.

-... Loại tình tiết máu chó này cũng có thể viết ra sao?

Mục Lương cũng sửng sốt không nhẹ, người viết kịch bản này có ý tưởng rất nguy hiểm.

- Ta xem một chút.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Nguyệt Thấm Lan đưa kịch bản cho cô gái tóc bạc, Ly Nguyệt ôm tâm trạng tò mò mà lật hai trang, sau đó đỏ mặt quả quyết khép kịch bản lại.

Lỗ tai mèo của Mễ Á run lên, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi làm sao thế, mặt đột nhiên đỏ lên thế kia?

- Không có việc gì...

Khuôn mặt của Ly Nguyệt đỏ bừng, trong đầu đều là văn tự trong kịch bản.

Cô gái tai mèo thấy vậy càng tò mò hơn, cô cầm kịch bản lật xem vài tờ, cuối cùng mặt đỏ tim đập lập tức vứt kịch bản sang một bên, lông trên lỗ tai đều xù lên, cảm giác linh hồn thuần khiết của mình đã bị ô nhiễm.

- Thế nào, tình tiết hấp dẫn không?

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia giảo hoạt.

Ly Nguyệt tỉnh táo lại, nói với giọng điệu u oán:

- Chị Thấm Lan, ngươi hại ta rồi.

- Có phúc cùng hưởng, thứ tốt thì phải chia sẻ với nhau.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười nói.

Mễ Á không dám nhìn các kịch bản còn lại, đây là lần đầu tiên cô đọc được những dòng chữ lộ liễu như vậy, không khỏi bị dọa hết hồn.

Mục Lương hơi nhướng mày, anh giơ một ngón tay rồi ngoắc ngoắc, kịch bản trên mặt bàn chậm rãi bay vào trong tay.

Mễ Á chần chừ nói:

- Mục Lương, ta cảm thấy ngươi đừng xem vẫn tốt hơn.

- Không sao đâu.

Trong lòng Mục Lương đã có đáp án, chỉ muốn nghiệm chứng một chút thôi.

Anh nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên cổ quái, sau khi xem xong lại đi xem tên người viết kịch bản nhưng lại phát hiện không có ký tên.

Mục Lương co giật khóe miệng nói:

- Không có ký tên, chắc sợ bị bắt, xem ra còn rất thông minh.

- Có cần phái người đi điều tra không?

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười hỏi.

- Thôi được rồi, đừng lãng phí nhân lực.

Mục Lương phất tay, một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay anh, nhanh chóng đốt kịch bản thành tro bụi rồi bay vào thùng rác.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, cầm lấy một quyển kịch bản khác và lật xem.

Ly Nguyệt khẽ thở phào một hơi, cố gắng xua tan ý tưởng kỳ quái trong đầu, tiếp tục xem kịch bản khác.

- Loạt soạt, loạt soạt ~~~

Trong thư phòng chỉ còn lại âm thanh của giấy, còn có tiếng chậc chậc của ba cô gái.

- A, cuốn này là con nít viết sao?

- Cuốn này không cần nhìn.

- Cuốn này cũng vậy.

-...

Sau hai giờ, chồng kịch bản trên bàn chỉ còn lại năm quyển, còn lại đều được mọi người xem xong, tất cả đều không thể sử dụng.

Nguyệt Thấm Lan thất vọng nói:

- Còn dư lại năm quyển, chẳng lẽ thật sự không có một kịch bản nào dùng được hay sao?

- Nhìn hết rồi nói sau.

Mục Lương cầm lấy một quyển kịch bản và lật xem.

Anh nhìn thoáng qua vài giây rồi vứt nó sang một bên, lại là một quyển kịch bản không có dinh dưỡng.

- Ta đang suy nghĩ, có lẽ đây không phải là biện pháp tốt?

Nguyệt Thấm Lan thở dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận