Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3334: A! Cái này liền chết rồi? (1 càng ). (length: 7979)

"Thật xấu xí."
Mục Lương đồng ý gật đầu.
Linh Nhi mặt lộ vẻ ghét bỏ, bình luận: "Đến chó nhìn cũng mất hứng mà ăn."
Cổ Nguyệt cùng sáu vị Cổ Thần khác ngây người ra, há hốc mồm nhìn Mục Lương hai người, không chút kiêng nể gì mà soi mói cường giả Tinh Không Ma Trùng.
"Hắn đang cố ý chọc giận đám côn trùng kia sao?"
Phi Hằng Cổ Thần cau mày.
Cổ Nguyệt giọng run rẩy, lạnh lùng nói: "Lời này của ngươi cũng chẳng uyển chuyển hơn Mục Lương."
Đường đường cường giả cấp Đế, bị người gọi là côn trùng, không phải là một sự sỉ nhục hay sao.
Bát Thống Lĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Lương, giọng tràn đầy sát ý nói: "Thân là huyết thực thấp hèn nhân loại, ngươi đã thành công chọc giận ta."
"Con rệp, cô nãi nãi một cước giẫm chết ngươi ngay."
Linh Nhi cười lạnh một tiếng.
""
Mục Lương giật giật khóe môi, nghĩ có lẽ nên hạn chế việc xem phim truyền hình của tiểu cô nương Tinh Linh này, nói chuyện thô tục quá rồi.
"Nàng bị điên rồi sao?"
Thi lão đầu giọng run lên, không kìm được lùi lại vài bước, tìm cơ hội đào tẩu.
Bạch Hạc Cổ Thần và những người khác cũng biến sắc, lòng lạnh ngắt.
"Thống Lĩnh đại nhân, ta đi giết nàng."
Cường giả Tinh Không Ma Trùng xám lạnh tức giận nói.
Bát Thống Lĩnh nhìn chằm chằm Tinh Linh thiếu nữ, giọng lạnh như băng nói: "Ta có thể cảm nhận được trên người nàng có Sinh Mệnh Khí Tức nồng nặc, bắt nàng lại để ta hưởng dụng trước đã."
Hắn liếm môi, lộ vẻ thèm thuồng, lâu lắm rồi chưa gặp được huyết thực chỉ nhìn một cái đã cảm thấy mỹ vị như vậy.
"Vâng."
Cường giả Tinh Không Ma Trùng xám lạnh cười toe toét đáp ứng.
Các cường giả Tinh Không Ma Trùng khác cười lớn nói: "Dù sao đã tìm được dấu ấn hoàng tiêu rồi, những người này đều có thể giết hết."
"Dấu ấn hoàng tiêu?"
Mục Lương nheo mắt, nghĩ đến mảnh tinh thể vỡ bị hắn đánh nát.
Cổ Thần và Cổ Đế mặt mày xám xịt, cũng hiểu rõ cường giả Tinh Không Ma Trùng đang nói gì.
Trước đây bọn họ cho rằng tinh thể màu bạc là cơ duyên, đều từ trong giấc ngủ thức tỉnh, vì mảnh tinh thể mà đánh nhau tàn nhẫn, bây giờ xem ra tất cả đều là một âm mưu. Cường giả Tinh Không Ma Trùng hô to: "Xông lên, ưu tiên bắt cô gái kia, cho Bát Thống Lĩnh hưởng thụ trước đã."
"Tức chết ta rồi."
Linh Nhi nhíu mày, cất bước định xông lên tấn công.
Mục Lương ánh mắt lạnh lùng, giơ tay đè vai Tinh Linh thiếu nữ, thản nhiên nói: "Để ta."
Linh Nhi bĩu môi, đáp: "Được rồi, ta cũng muốn luyện tay một chút."
"Để mấy tên cho ngươi chơi."
Mục Lương mỉm cười nói.
"Tốt."
Đôi mắt đẹp màu vàng kim của Linh Nhi sáng long lanh.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, mười hai cường giả Tinh Không Ma Trùng đã xông đến trước mặt.
Cổ Nguyệt giọng run run: "Phái ra mười hai cường giả cấp Đế, đây là muốn diệt sạch chúng ta."
Trong suy nghĩ của nàng, Hắc Đế đã rời đi trước một bước, cộng thêm Mục Lương và Linh Nhi thì phe mình cũng chỉ có tám cường giả, đối đầu với mười hai cường giả cấp Đế của dị tộc thì phần thắng đã rõ.
Mục Lương bước lên một bước, dưới chân tỏa ra một vòng Liên Y màu vàng, trong nháy mắt bao trùm lấy tinh không bên ngoài khởi nguyên tinh, bao phủ luôn cả Bát Thống Lĩnh và các cường giả dị tộc khác.
Bát Thống Lĩnh trong lòng run lên, xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Khu vực bị Liên Y màu vàng bao trùm trong nháy mắt bị ánh vàng bao phủ, ngay sau đó từng bụi cây thảm thực vật màu vàng mọc lên, chỉ trong nháy mắt đã biến tinh không thành một đại dương vàng óng. Cường giả Tinh Không Ma Trùng kinh hãi, đặc biệt là mười hai cường giả dị tộc đang xông về phía Mục Lương, càng cảm thấy như đang sa vào vũng bùn vậy, nửa bước cũng khó đi.
"Thế giới lĩnh vực mới khá hữu dụng đấy."
Mục Lương tự nhủ.
Trong thế giới lĩnh vực, hắn có quyền kiểm soát tuyệt đối, dù là cường giả cấp Vực Chủ tiến vào lĩnh vực này, cũng phải chịu hắn áp chế hơn phân nửa uy năng. Trong mắt mọi người đang ngây dại, thân thể Mục Lương lóe lên đến trước cường giả dị tộc gần nhất.
Chỉ thấy hắn giơ tay, hờ hững vung lên, đầu cường giả Tinh Không Ma Trùng kia đã nổ tung, chỉ để lại một viên tinh thạch màu bạc to bằng nắm đấm. Mục Lương cầm viên tinh thạch màu bạc, cảm nhận được năng lượng nồng nặc bên trong, đồng thời cũng không cảm nhận được năng lượng Tà Tính.
"Hệ thống, có thể chuyển hóa thành điểm tiến hóa không?"
Hắn hỏi trong đầu.
"Keng! Có thể."
Hệ thống đáp lời ngắn gọn.
Mục Lương lập tức vui vẻ, khóe môi từ từ nhếch lên, nhìn về phía các cường giả Tinh Không Ma Trùng khác như đang nhìn một đống tinh thạch.
Cổ Nguyệt nuốt nước bọt, vẻ mặt ngây dại, các Cổ Thần khác cũng đầy vẻ khó tin.
"Một tát đã đập chết?!"
Thi lão đầu giọng run run, cả người dựng hết cả lông lên.
"Quá mạnh mẽ."
Phi Hằng đồng tử co rút kịch liệt, đồng thời trong lòng cũng lóe lên một tia hy vọng, có lẽ thật sự không sao cả.
Bát Thống Lĩnh và các cường giả Tinh Không Ma Trùng khác cũng kinh hãi không kém, từ khi nào cường giả cấp Đế lại có thể bị một tát đánh chết chứ.
"Lo lắng cái gì, giết hắn cho ta."
Bát Thống Lĩnh giận dữ hét.
"Vâng."
Các cường giả Tinh Không Ma Trùng hoàn hồn sau đó đồng thanh đáp, lập tức muốn lao về phía Mục Lương.
"Đứng yên."
Mục Lương lạnh lùng phun ra một chữ.
Ngay sau đó, các cường giả dị tộc xông lên đều bị đứng bất động tại chỗ.
Bát Thống Lĩnh kinh hãi, buột miệng thốt ra: "Ngươi là cường giả cấp Vực Chủ!"
"Đoán đúng rồi, tiếc là không có thưởng."
Mục Lương hờ hững nói.
Hắn cất bước đi lên phía trước, giơ tay lên chụp một cái từ xa.
"Bùm bùm bùm~~~"
Liên tiếp mấy tiếng nổ tung vang lên, tám cái đầu như dưa hấu vỡ tung, từng viên tinh thạch rơi vào tay Mục Lương.
Bát Thống Lĩnh mặt xám như tro tàn, xoay người muốn trốn, hắn không tự tin dám giao đấu với cường giả cấp Vực Chủ, bóp chết hắn cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Một cường giả cấp Vực Chủ, thuận tay có thể giải quyết cả trăm cường giả cấp Đế, đừng nói đến lần này cường giả cấp Đế chỉ có ba mươi mốt tên.
"Vực Chủ cấp. . . ."
Hư Linh Cổ Thần mắt sáng lên, đây chính là sức mạnh mà hắn khao khát.
Mục Lương không định lãng phí thời gian, dùng năng lực thế giới lĩnh vực vây khốn cường giả cấp Đế, sau đó lại ung dung đánh chết. "Bùm! Bùm! ) Lại thêm hơn mười tiếng nổ vang, từng cái đầu lâu vỡ tan, chỉ còn lại tinh thạch lơ lửng. Bát Thống Lĩnh rách cả khóe mắt, người run rẩy dữ dội, nỗi sợ bao trùm toàn bộ tâm can.
"Không thể nào, ta không thể chết ở đây được."
Hắn lạnh toát cả người, bắt đầu vận chuyển bí pháp của Tinh Không Ma Trùng, chuẩn bị thoát khỏi đây. Mục Lương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cướp đoạt ý thức."
Bát Thống Lĩnh còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt đã trở nên vô hồn, tùy ý Mục Lương đi đến, một tay đặt lên đầu hắn.
"Phụ thân, nói là để lại cho ta hai tên đâu?"
Linh Nhi hai tay chống nạnh, bất mãn nói.
"Vậy để tên này cho ngươi."
Mục Lương nghe vậy buông tay, để Bát Thống Lĩnh lại cho Linh Nhi luyện tập.
Linh Nhi mắt lộ vẻ hưng phấn, đi tới trước mặt Bát Thống Lĩnh, giơ tay lên ngưng tụ năng lượng vàng óng đánh vào đầu hắn.
"Bùm~~~"
Trong ánh mắt không cam lòng của Bát Thống Lĩnh, đầu nổ tung, đồng thời ngọn lửa màu vàng bao phủ lấy thi thể, cả linh hồn cũng bị thiêu rụi.
"Ồ, vậy là chết rồi à?"
Linh Nhi chớp mắt vàng, đã hiểu rõ hơn về thực lực của mình.
Ps: « 1 chương »: Đang viết chương 2. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận