Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2427: Tuần Lễ Mua Sắm. Tiệc Trà!

Đáy mắt Mục Lương hiện lên ý cười, ôn hòa nói:

- Đúng không, ta vừa nghe thôi đã muốn mua toàn bộ về nhà.

- Ta phải lập kế hoạch kỹ càng mới được.

Hồ Tiên tính toán trong lòng.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, gắn biển quảng cáo trên đường, hoặc lập thêm một ít biển quảng cáo lớn và bắt mắt hơn.

Hồ Tiên lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, nói:

- Có lý, ta phải bảo Thấm Di quay chụp phim quảng cáo và áp phích mới được.

Mục Lương quay đầu hỏi:

- Còn về việc lượng tiêu thụ lá trà Tinh Thần không cao như trước đây mà ngươi nói, những đơn đặt hàng lớn thì sao?

- Đơn đặt hàng lớn có lá trà Tinh Thần chủ yếu mua đồ phụ tùng, trong vòng nửa tháng là có thể chuẩn bị xong và đi giao hàng.

Hồ Tiên nhẹ nhàng lay đuôi.

- Không có đơn đặt hàng mới à?

Mục Lương vươn tay cầm đuôi của Hồ Ly.

Hồ Tiên gắt giọng:

- Có, nhưng rất ít, lượng tiêu thụ không tốt như trước đây.

Mục Lương nghe vậy suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Vậy ngươi thử đẩy ra hoạt động mới xem sao, ví dụ như tiệc trà xã giao, mời những đám người phú thương và quý tộc tới tham gia!

- Tiệc trà xã giao?

Hồ Tiên lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, chỉ cần bỏ tiền mua vé vào cửa là có thể ăn đủ loại bánh ngọt, nhâm nhi trà mới, còn có thể thưởng thức các ca khúc sắp ra mắt.

Hồ Tiên cau mày nói:

- Nếu chỉ cần bỏ tiền mua vé vào cửa là có thể thỏa thích uống trà ăn bánh ngọt, như vậy chẳng phải là chúng ta sẽ rất thiệt thòi sao, không có lợi nhuận nha.

- Ngươi nên suy nghĩ xa hơn một chút.

Anh nhẹ nhàng véo má cô gái đuôi hồ ly, giải thích:

- Mục đích của tiệc trà xã giao là để giới thiệu những loại trà mới, đồng thời giúp nhiều người biết về trà tinh thần, Trà Sinh Mệnh, biết rõ chỗ tốt của những loại trà này, như vậy mới có thể xúc tiến số lượng giao dịch.

- Ra là vậy à....!

Hồ Tiên như suy nghĩ gì đó.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Không phải mọi người đều thích uống trà, cho nên phải có thứ khác hấp dẫn bọn hắn, ví dụ như bánh ngọt ngon miệng, âm nhạc dễ nghe và một cơ hội kết giao với nhân sĩ giới thượng lưu.

Hồ Tiên kinh ngạc nói:

- Cơ hội kết giao với nhân sĩ giới thượng lưu? Thứ này cũng có thể hấp dẫn người khác sao?

- Đương nhiên, theo như ta được biết, đám thương nhân buôn bán và quý tộc tự cao về thân phận kia đều thích loại tiệc trà xã giao có bức cách như thế.

Mục Lương mỉm cười giải thích:

- Đây không chỉ là dịp để bọn hắn khoe khoang và thể hiện bản thân mà còn là cơ hội để kết giao mối quan hệ mới, có trợ giúp không nhỏ đối với công việc và sản nghiệp của bọn hắn.

Cô càng nghe thì đôi mắt đẹp càng sáng ngời, nàng quyến rũ nói:

- Có lý, nghe ngươi nói như vậy, chúng ta phải tổ chức tiệc trà này thật tốt mới được.

Mục Lương dặn dò:

- Ừm, nhớ kỹ là vé vào cửa đừng quá đắt, có thể biếu tặng miễn phí vé vào cửa cho các quý tộc và phú thương, gọi người tới tiệc trà mới là việc rất quan trọng.

- Ừm, ta biết rồi, xem ra hôm nay không thể rảnh rỗi rồi.

Cô quyến rũ liếc xéo anh một cái.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của đối phương, nói:

- Việc này không cần gấp gáp, vài ngày nữa rồi làm cũng được.

- Vậy đâu được, hiện tại đã có chủ ý rồi, ta phải lập tức đi làm, như vậy hiệu suất sẽ nhanh hơn.

Hồ Tiên nói rồi đứng lên, tám cái đuôi hồ ly sau lưng nhẹ nhàng đong đưa.

- Hiện tại ngươi phải đi làm việc sao?

Trên mặt của anh lộ ra vẻ tiếc nuối.

Cô quyến rũ đáp:

- Ừm, ta phải đi Vệ Thành Số Tám một chuyến, nhờ Thấm Di chụp giúp ta vài bức ảnh, còn phải phân phó người chuẩn bị sản phẩm bánh ngọt mới, lá trà cũng cần phải chuẩn bị.....

- Được rồi, ngươi nhớ phải chú ý nghỉ ngơi đấy.

Mục Lương bất đắc dĩ nói.

- Ta biết rồi, nếu buổi tối ta không trở về thì nghĩa là đang bận việc.

Cô phất tay, uốn éo rời đi thư phòng.

Anh nhìn cửa thư phòng đóng lại, cầm bút lên tiếp tục nghiên cứu chế tạo Máy Quay Giám Sát.

……..

Hồ Tiên vừa mới rời đi không được bao lâu thì cửa thư phòng lại bị đẩy ra lần nữa.

Mễ Nặc ló đầu vào, thanh thúy hỏi:

- Mục Lương, chị Hồ Tiên đâu rồi?

- Cô ấy đến Vệ Thành Số Tám.

Mục Lương ngước mắt ôn hòa đáp.

- A? Không phải chị ấy bảo được nghỉ ngơi một ngày sao, tại sao bây giờ lại chạy ra ngoài nữa rồi?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

Anh bất đắc dĩ nhún vai, dịu dàng nói:

- Cô ấy có việc nên không thể nghỉ được, có thể buổi tối cũng không trở về.

- Ai, chị Hồ Tiên thật bận rộn.

Mễ Nặc tiếc nuối thở dài.

- Ngươi tìm cô ấy có chuyện gì thế?

Mục Lương tò mò hỏi.

Mễ Nặc dịu dàng đáp:

- Không có gì quan trọng, ta đang định rủ chị Hồ Tiên cùng đi trượt tuyết.

Hôm nay, cô về sớm, từ Trường Học trở về không không có gì để làm, vốn dĩ định đi trượt tuyết cùng với Hồ Tiên, chiều về lại vẽ bài Loka mới.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Thế thì đành phải đợi dịp khác vậy, bây giờ ngươi có thể tìm người khác cùng đi.

- Ta tìm rồi, chị Thấm Lan cũng đang bận việc, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ ở căn cứ Không Quân không có trở về.

Mễ Nặc bẻ ngón tay đếm những người mà nàng nghĩ tới, phồng má nhìn anh, bất đắc dĩ nói:

- Chị Ly Nguyệt và chị Ngôn Băng có nhiệm vụ huấn luyện, Ny Cát Sa và chị Ngải Lỵ Na cũng bận....

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, gật đầu nói:

- Đúng là mấy ngày nay mọi người hơi vội chút.

Mễ Nặc lắc đầu, lỗ tai thỏ lông nhung quơ qua lại:

- Vậy ta không đi trượt tuyết nữa, chơi một mình không vui.

- Ngươi hỏi thử nhóm của Tiểu Tử xem sao, chắc sẽ có người cùng đi với ngươi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Không được, bọn họ cũng phải huấn luyện nha.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Nhóm của Tiểu Tử là hầu gái chiến đấu, ngoại trừ công việc thường ngày thì mỗi ngày đều phải tiến hành huấn luyện.

Anh điềm đạm bảo:

- Có thể xây sân trượt tuyết và sân trượt băng ở khu Trung Ương, sau này ngươi không cần phải đi xa nữa.

Mễ Nặc lắc đầu nói:

- Không cần đâu, bây giờ có Cửa Truyền Tống rồi, từ đây đến Vệ Thành Số Mười Hai lại không xa, khu Trung Ương vốn dĩ không còn thừa lại bao nhiêu, không nên lãng phí chỗ.

- Có thể xây sân trượt tuyết ở trên Trà Thụ Sinh Mệnh, không gian sẽ không quá lớn.

Mục Lương chỉ ngón tay lên đỉnh đầu.

- A, có lý nha...

Mễ Nặc chớp mắt.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Trên tán cây đủ lạnh, tuyết và băng sẽ không dễ tan, rất thích hợp xây sân trượt tuyết và sân trượt băng.

Mễ Nặc nhỏ giọng nói:

- Như vậy có phiền phức quá không....?

- Không đâu, chỉ cần nửa giờ là xong.

Mục Lương nhẹ nhàng vuốt xuôi mũi của cô gái tai thỏ.

- Ồ, vậy là tốt rồi.

Khuôn mặt xinh xắn của cô ửng đỏ, không hề có ý định bắt Mục Lương làm việc này, nhưng anh lại vì lời nói của cô mà quyết định xây cả một sân trượt tuyết.

- Đi thôi, hai ta đi xây sân trượt tuyết.

Mục Lương vừa nói vừa đứng dậy.

- A, hiện tại à?

Mễ Nặc ngạc nhiên lên tiếng, vội vàng bảo:

- Không phải ngươi đang bận rộn sao, xong việc rồi làm cũng được nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận