Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3572: Thật Sự Sẽ Không Bị Coi Là Đồ Ngốc À?

- Cộp cộp cộp -

- Nhưng mà cái gì?

Ngải Lỵ Na uốn éo bước về phía trước, dáng vẻ như nhà giàu mới nổi.

Ny Cát Sa do dự nói:

- Chúng ta thật sự sẽ không bị coi là đồ ngốc sao?

Ngải Lỵ Na dừng bước, quay đầu trấn an:

- Những phú thương nữ đột nhiên phất nhanh kia không phải đều là như vậy sao, ngươi cứ yên tâm trăm phần trăm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.

- Vậy được rồi.

Ngải Lỵ Na dịu dàng nói:

- Hay là ngươi đi xem một mình đi.

- Sao còn chưa có người ra tay nữa?

Hôm nay nàng được nghỉ phép, vốn dĩ muốn đến xem phim, đi theo Ny Cát Sa bắt trộm chỉ là chuyện tiện đường.

Ny Cát Sa có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Ngải Lỵ Na nắm lấy tay của cô gái tóc xanh, kéo nàng vào Rạp Chiếu Phim.

Ny Cát Sa chớp chớp mắt màu xanh, nửa tin nửa ngờ theo cô gái tóc hồng tiếp tục đi tới trước.

Ny Cát Sa do dự nói.

Không lâu sau đó, hai người đi vào trung tâm mua sắm, bộ dáng diêm dúa lòe loẹt bước lên thang cuốn đến Rạp Chiếu Phim.

Các nàng giống như hai con bướm bảy màu sặc sỡ, đi tới đâu đều thu hút ánh nhìn của người khác.

- Vội cái gì, chúng ta mới vừa đi ra ngoài, xem phim điện ảnh xong rồi lại đi bắt những tên móc túi kia.

Trong đám đông hơn một trăm người, cô gái tóc hồng và cô gái tóc xanh là nổi bật nhất.

Ny Cát Sa nhíu mày.

- Thật đẹp, một bộ phim rất cảm động.

- Ai nha, tới cũng tới rồi.

Thời gian trôi qua, sau một giờ rưỡi, đoàn người lục tục đi ra Rạp Chiếu Phim.

- Chờ đã, không phải ngươi nói xem phim điện ảnh xong rồi thì đi bắt tên móc túi sao?

- Đi thôi, chúng ta đi ăn thịt nướng.

- Không biết...

Ny Cát Sa gật đầu đồng ý, cảm thán nói:

Ny Cát Sa suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Ngải Lỵ Na giơ tay lên, lau lau khóe mắt ửng hồng.

- ...

- Nếu là như vậy, có phải chúng ta nên đi ra ngoài lộ mặt nhiều hơn, làm cho những tên trộm và tên móc túi kia nhìn thấy hay không?

Ngải Lỵ Na nghiêm trang hỏi:

- Đúng vậy, Thấm Di quay chụp thật tốt.

Ny Cát Sa lắc đầu.

- Chúng ta mặc như vậy có phải là vì dẫn bọn họ xuất hiện không?

Ngải Lỵ Na tiếp tục hỏi.

Ngải Lỵ Na hít một hơi thật sâu, khoác tay cô gái tóc xanh đi ra bên ngoài.

- Ngươi biết tên móc túi ở đâu không?

Ngải Lỵ Na nghiêng đầu hỏi ngược lại:

Ny Cát Sa phản ứng kịp, lên tiếng chất vấn.

Ny Cát Sa không nói gì, chỉ gật đầu lần nữa.

Ngải Lỵ Na tiếp tục nói:

- Cửa hàng thịt nướng nhiều người, chúng ta đi nơi đó ăn cơm, có phải là sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác hay không?

- Được rồi, ngươi thắng.

Ny Cát Sa giật giật khóe miệng.

- Đi thôi, ngươi mời khách.

Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa nói.

- Được rồi...

Ny Cát Sa vô ý thức lên tiếng, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

- Ăn no rồi nói sau.

Đôi môi hồng của Ny Cát Sa giật giật, miệng đã bị cô gái tóc hồng chặn lại bằng một miếng thịt.

- Yên tâm, ta vẫn luôn lưu ý mà.

Ngải Lỵ Na cắn thịt, giọng điệu mơ hồ không rõ:

Ny Cát Sa thấp giọng nhắc nhở.

- Ngươi đừng chỉ lo ăn, phải lưu ý đến hoàn cảnh xung quanh nữa đấy.

- Không phải, ngươi nghĩ lầm rồi.

Ngải Lỵ Na xinh đẹp cười một tiếng, không nói hai lời kéo cô gái tóc xanh đi đến cửa hàng thịt nướng.

-...

Ny Cát Sa vạch đen đầy đầu, bất đắc dĩ bị kéo đi vào cửa hàng thịt nướng.

Trong cửa hàng thịt nướng, hai người buông túi xách xuống, cuốn tay áo lên ngoạm miếng thịt lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na híp lại, vẻ mặt hưởng thụ nói:

- Rau xanh bọc thịt nướng, ăn ngon thật.

Ny Cát Sa gật đầu đồng ý, đồng thời liếc mắt lưu ý hoàn cảnh xung quanh, âm thầm quan sát những người khả nghi.

Hiện tại trong Chủ Thành đã được trang bị linh khí giám sát, vốn dĩ có thể bằng vào việc này bắt được kẻ trộm, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhóm trộm này hành động đều mang khăn che mặt, hoàn toàn không nhìn ra tướng mạo.

- Chẳng lẽ không phải là ngươi muốn ta đi dạo phố với ngươi à?

Ny Cát Sa tức giận nói:

Ngải Lỵ Na nói một cách đương nhiên.

- Đương nhiên, hôm nay là ta bỏ thời gian đi bắt tên móc túi với ngươi, ngươi đương nhiên phải mời khách rồi.

- Cái gì, ta mời khách?

Sau đó đôi mắt xanh của nàng trừng lớn, bất mãn nói:

Ngải Lỵ Na ngây thơ nói.

Ny Cát Sa suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vậy, nơi này người nhiều mắt tạp, kẻ móc túi có to gan đến đâu thì cũng không dám ra tay ở đây.

Sau hai giờ, hai người ăn uống no đủ rời khỏi tiệm thịt nướng.

- Bây giờ chúng ta nên đi tìm kẻ trộm rồi chứ?

Ny Cát Sa liếc nhìn cô gái tóc hồng.

Ngải Lỵ Na phất tay nói:

- Đương nhiên, chúng ta đi đường số ba đi.

- Vì sao?

Ny Cát Sa nghi ngờ hỏi.

Ngải Lỵ Na giải thích:

- Đường số ba ít người, không có cửa hàng gì, nhưng người giàu ở bên kia thì có rất nhiều, hiểu không?

Ny Cát Sa nghe vậy phản ứng kịp, ngộ ra:

- Thì ra là như vậy, bên kia người giàu có nhiều, cho nên kẻ trộm sẽ ưu tiên nhìn chằm chằm nơi đó.

- Đáp đúng rồi, đi thôi.

Ngải Lỵ Na khẽ hất hàm, tiếp tục bày ra tư thái nhà giàu mới nổi đi về phía đường số ba.

Ny Cát Sa không khỏi nhìn cô gái tóc hồng vài lần, quả nhiên đầu óc viết sách rất là thông minh.

Hai người tới đường số ba, quả nhiên người đi trên đường ít hơn rất nhiều, cách đó không xa chính là các khu chung cư lớn, giá cả đều là người thường không mua nổi.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Tìm một chỗ gần đường cái ngồi đi, uống một ly cà phê.

- Ngươi lại thèm ăn rồi.

Trên trán Ny Cát Sa hiện lên vạch đen.

Ngải Lỵ Na tức giận giải thích:

- Cái gì chứ, ta đây là vì hấp dẫn những tên trộm kia ra tay, ngồi trong tiệm cà phê dù sao cũng tốt hơn so với việc đi lung tung không có mục đích ở trên đường.

- ... Ngươi nói cũng có đạo lý.

Ny Cát Sa lại nghẹn lời lần nữa.

- Được rồi, lần này ta mời ngươi.

Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa, kéo bạn thân vào một tiệm cà phê bên đường.

Đây là một cửa hàng cà phê hạng sang, người có thể vào tiêu phí đều là phú thương và quý tộc, dù sao thì cà phê ở đây đắt gấp đôi so với cà phê ở cửa hàng bình thường.

Cô gái tóc hồng kêu hai ly cà phê rồi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ lưu ly chạm đất, quay đầu là có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài.

Ngải Lỵ Na cảm thán nói:

- Ngồi ở đây, từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy chúng ta, còn không cần chạy loạn khắp nơi, thật tốt.

- Ngươi nói đúng.

Ny Cát Sa chớp chớp mắt, tự mình bưng cà phê lên nhấp một miếng.

Trong cà phê có mùi lá trà tinh thần, chẳng trách cà phê ở đây lại đắt như vậy.

Trong bóng tối, vài đôi mắt đang len lén nhìn chằm chằm hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận