Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2165: Ta Nói Lời Giữ Lời, Tha Cho Ngươi Một Mạng.



Tên quý tộc tai to mặt lớn nuốt nước miếng, nói:

- Hy vọng có thể chiến thắng, ta không muốn chết ở chỗ này.

Bên ngoài phi thuyền vận chuyển.

Mục Lương nhìn về phía ma thú biển Chí Tôn với ánh mắt chăm chú.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú biển Chí Tôn gầm nhẹ, cơ thể lùi về phía sau, nó quyết định rút lui, nhân loại trước mắt cho nó một loại cảm giác nguy hiểm trí mạng.

- Nếu đã tới rồi thì đừng hòng rời đi.

Tròng mắt đen nhánh của Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Anh cất bước tới trước, cơ thể biến mất tại chỗ.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú biển Chí Tôn rít gào, nước biển dậy sóng che khuất bóng dáng nó, sương mù dày đặc cũng ùa trở về.

- Vô dụng thôi.

Mục Lương xuất hiện ở trước mặt ma thú biển Chí Tôn, không gian như đông lại.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, trọng lực bao phủ ma thú biển Chí Tôn, giống như là có một ngọn núi cao vạn trượng đặt ở trên người nó.

- Răng rắc ~~~

Con ma thú kia phẫn nộ rít gào, tiếng xương cốt nổ tung vang lên, nó cố gắng đón đỡ trọng lực trên người, cơ thể máu me đầm đìa.

- Từ bỏ đi.

Đôi mắt của Mục Lương trở nên thâm thúy, trọng lực tăng lên gấp bội.

- Hống hống hống ~~~

Nó thống khổ gào thét, một thân năng lực không cách nào thi triển, bị thực lực của Mục Lương nghiền ép một cách tuyệt đối.

Anh cất bước xuất hiện trước mặt ma thú biển Chí Tôn, nhìn chăm chú vào đôi mắt bất khuất của nó rồi chậm rãi giơ tay lên.

Ở trong mắt ma thú biển kia, Mục Lương đặt tay lên trên đầu nó.

Ngay sau đó, tinh thần của nó bị nghiền nát, chỉ lưu lại thi thể nguyên vẹn.

…….

Khí tức sinh mệnh của ma thú biển Chí Tôn biến mất, uy áp kinh khủng cũng tiêu tan, không còn sót lại chút gì trên phi thuyền vận chuyển.

Các quý tộc phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, mọi người nhanh chóng khép miệng vẫn luôn mở to từ đầu đến giờ, nhân tố uy hiếp sinh mạng đã được giải quyết, bọn hắn tạm thời an toàn.

- Ực ~~~

Không ít quý tộc nuốt nước bọt, trong lòng hạ quyết tâm tuyệt đối không thể trêu chọc Mục Lương và vương quốc Huyền Vũ.

Có quý tộc thấp giọng thán phục:

- Quá kinh khủng, hắn chính là cường giả Chí Tôn sao?

- Ta không biết thực lực cấp Chí Tôn như thế nào, nhưng ta suy đoán hắn chắc là sự tồn tại đỉnh phong bên trong Chí Tôn, nếu không thì sao có thể thuấn sát ma thú biển Chí Tôn chứ?

- Các ngươi có nghĩ tới một khả năng rằng hắn là cường giả Thánh giai không?

Một quý tộc khác nói với cổ họng khô khốc.

- Không thể nào! Ngươi cho rằng Thánh giai là cỏ xanh ven đường à? Hắn thoạt nhìn còn trẻ như vậy, tuyệt đối không thể nào đó!

Một quý tộc gần đó vội vàng phủ nhận.

- Ta cũng biết là chuyện này không thể nào, nếu quả thật quốc vương vương quốc Huyền Vũ là Thánh giai, vậy thì tại sao bao nhiêu năm qua không ai hay biết gì cả!

-...

Các quý tộc suy đoán thực lực chân thật của Mục Lương, trên mặt không ít người đều hiện lên sự vui sướng khi sống sót sau tai nạn.

Phía sau đám đông, Thú Vương lộ ra vẻ mặt không thể tin được, hai tròng mắt đỏ ngầu như máu, nắm tay siết chặt nhìn chằm chằm Mục Lương bên ngoài bức tường lưu ly.

- Làm sao có chuyện này được? Rốt cuộc hắn ta mạnh đến mức nào? Không, không, ta không tin…!

Thú Vương thở hổn hển, sắc mặt hắn ta càng ngày càng khó coi. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cừu hận không cách nào che giấu được.

Thú Vương hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng, ngước mắt cười nhạt:

- Ta vẫn còn có cơ hội, mùi vị ma dược không dễ dàng tiêu tan như vậy đâu.

Mục Lương chợt cảm nhận được cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía Thú Vương trên boong thuyền, đối diện với đôi mắt đỏ ngòm của đối phương.

Thú Vương không tránh né, chỉ nhàn nhạt nhìn lại Mục Lương.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên hàn ý, trong lòng đã hiểu rõ nhưng còn cần tìm thêm chứng cứ.

Anh nhìn về phía ma thú biển cấp 8 đang nổi bồng bềnh giữa không trung rồi bay tới đứng trước mặt cái đầu khổng lồ của nó.

Mục Lương nhìn chằm chằm vào mắt ma thú biển, lạnh lẽo nói:

- Ta cho ngươi một cơ hội, trả lời vấn đề của ta, như vậy ta sẽ giữ cho ngươi một mạng.

Ma thú biển cấp 8 tỉnh táo lại, trong mắt thú tràn đầy khát vọng cầu sinh.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, giải trừ ràng buộc đối với đầu ma thú biển, làm nó có thể mở miệng phát ra âm thanh, dùng ý niệm giao lưu với ma thú biển:

- Vì sao các ngươi lại đột nhiên tụ tập ở chỗ này?

- Hống hống hống ~~~

Ma thú biển cấp 8 liên tục gầm nhẹ, giải thích vì nơi đây tỏa ra mùi hương khiến chúng nó si mê, cho nên vô thức mà tụ tập lại đây.

- Mùi hương khiến các ngươi si mê à...?

Mục Lương nghe vậy lập tức hiểu rõ, hơi rũ mắt, tiếp tục hỏi:

- Xung quanh đây còn có ma thú biển thực lực mạnh mẽ không?

- Hống hống hống ~~~

Ma thú biển cấp 8 lắc đầu rồi gầm nhẹ giải thích.

Kênh Sương Mù rất rộng lớn, không ít ma thú biển thực lực mạnh mẽ đều sống ở nơi đây, trong đó có rất nhiều ma thú biển Chí Tôn và ma thú biển Thánh Giai, thậm chí còn có tồn tại vượt qua Thánh giai.

Ma thú biển có thực lực càng mạnh thì ý thức lãnh địa càng lớn, bình thường sẽ không tụ tập chung một chỗ.

Mục Lương trầm tư một hồi, hóa ra bên trong kênh Sương Mù còn có sự tồn tại vượt qua Thánh giai, đây không phải là tin tức tốt đối với anh hiện tại.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú biển cấp 8 khẩn trương gầm nhẹ.

- Đi đi.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, giải trừ khống chế cơ thể cho ma thú biển cấp 8.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú kia không dám dừng lại, lập tức nhảy xuống biển, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của Mục Lương.

Năm ngón tay của anh khẽ giật, giơ tay lên rồi lại buông xuống, bĩu môi:

- Đi đi, ta nói lời giữ lời, tha cho ngươi một mạng.

Anh dừng lại quan sát sương mù xung quanh, không phát hiện ma thú biển khác, cơ thể lóe lên trở lại trên boong thuyền.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương xuất hiện trên boong thuyền lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Trở về rồi.

Hai mắt của Linh Tịch sáng lên.

Ước Mỗ khẩn trương nói:

- Phu nhân à, ngươi không thể động tâm nha.

- Ngươi nói bậy bạ gì đấy?

Khuôn mặt xinh đẹp của Linh Tịch ửng đỏ, bà xéo chồng mình một cái rồi giơ tay gõ đầu hắn, tức giận mắng một câu:

- Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện không đứng đắn.

- Hì hì, không có là tốt rồi.

Ước Mỗ âm thầm thở phào một hơi, trong lòng có chút khổ sáp, Mục Lương quá ưu tú.

- Bệ hạ không có bị thương chứ?

Ly Nguyệt và Mễ Á bước nhanh tới trước mặt Mục Lương.

Anh bình thản đáp:

- Không có.

- Vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt và cô gái tai mèo đều yên lòng.

Mễ Á giơ tay nghiêm chào, báo cáo:

- Bệ hạ, trên thuyền không có người thương vong.

- Ừm, rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu, nhìn về phía đám người vương thất quý tộc, thấy sắc mặt bọn hắn không quá tự nhiên, giống như vừa hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận