Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2392: Tâm Nguyện Mới! Đại Sư Yêu Đương.

Các cô liếc nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống hành lễ:

- Cảm ơn bệ hạ.

- Đứng lên đi, người mà các ngươi nên cảm ơn chính là cô ấy.

Mục Lương giơ tay lên ra hiệu về phía cô gái cột tóc hai chùm.

Các thiếu nữ nghe vậy nhanh nhẹn hành lễ với cô gái cột tóc hai chùm:

- Cảm ơn đại nhân Vưu Phi Nhi.

Đôi mắt vàng óng của Vưu Phi Nhi trừng lớn, nàng vội vàng xua tay nói:

- A, các ngươi đứng lên đi! Không cần cám ơn ta đâu, đây đều là công lao của Mục Lương, ta chỉ là người làm công thôi.

Mục Lương nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, lời nói của cô gái tóc vàng cứ như anh là nhà tư bản bóc lột sức lao động của công nhân.

- Được rồi, các ngươi đứng lên đi.

Anh ra lệnh.

- Vâng.

Lúc này sáu thiếu nữ mới đỡ lấy nhau đứng lên.

Mục Lương hơi nâng cằm lên, bình tĩnh nói:

- Tiến lên đây, ta cần kiểm tra tình trạng cơ thể của các ngươi.

- Vâng.

Các thiếu nữ ngoan ngoãn tiến lên trước, trong ánh mắt có chút nơm nớp lo sợ và mong đợi.

Mục Lương giơ tay đặt lên trên đầu một cô gái, anh nhắm mắt lại, ý thức xâm nhập vào trong thân thể của thiếu nữ, kiểm tra trạng huống cơ thể của cô ấy.

Vưu Phi Nhi bĩu môi nhìn, qua vài phút Mục Lương mới buông tay xuống.

- Ừm, Cảm Nhiễm Hư Quỷ đã bị thanh trừ hoàn toàn, ngươi đã khỏi bệnh rồi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng!

Thiếu nữ kích động gật đầu, đỏ mặt lùi sang một bên.

Mục Lương lần lượt kiểm tra thân thể của năm cô gái còn lại, xác định Hư Quỷ Cảm Nhiễm trong cơ thể các nàng đã hoàn toàn biến mất, rồi thả tay xuống nói:

- Các ngươi đã khỏi hẳn rồi, trở về đi.

- Vâng, bệ hạ vạn an.

Các thiếu nữ cung kính hành lễ.

Các cô đi theo tiểu hầu gái rời khỏi thư phòng, bước vào Cửa Truyền Tống trở lại Vệ Thành Số Bốn.

Vưu Phi Nhi đứng dậy, ngây thơ nói:

- Mục Lương, ta cũng phải trở về Sở Nghiên Cứu, ta muốn bắt tay làm việc chiết xuất tinh chất quả Tinh Thần mà ngươi nói trước đó.

- Ta đã nói rồi, chuyện đó không cần vội.

Mục Lương nắm lấy bàn tay của cô gái cột tóc hai chùm.

- A, vậy, vậy ngươi muốn làm gì...?

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi lập tức ửng đỏ, ấp úng nói không trọn vẹn một câu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta cần ngươi dạy cho nhóm Luyện Dược Sư cách chế tác bí dược, chuẩn bị cho việc sản xuất hàng loạt, sau đó lại xác định hạn sử dụng của bí dược hoặc xem có tác dụng phụ nào hay không.

- Được!

Vưu Phi Nhi ngây ngốc gật đầu.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Sau khi xong việc thì ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt.

Vưu Phi Nhi há miệng, muốn nói cái gì đó.

Mục Lương lập tức nhàn nhạt nói:

- Tâm nguyện trước kia của ngươi chính là chế tạo được bí dược chữa trị hoàn toàn Cảm Nhiễm Hư Quỷ, bây giờ bí dược làm ra rồi, tâm nguyện đã hoàn thành, có phải là khi nên nghỉ ngơi một chút không?

-... Đúng vậy.

Vưu Phi Nhi hơi nghiêng đầu, tảng đá treo ở trong lòng rơi xuống, nhưng cùng lúc đó trong lòng cô lại xuất hiện một tâm nguyện khác.

Cô len lén liếc nhìn khuôn mặt của Mục Lương, ý tưởng mấy ngày trước lại dâng lên lần nữa, hai người lưu danh sử sách?

Cô gái tóc vàng suy nghĩ một chút, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn, không dám nhìn thẳng Mục Lương.

- Ta nói ngươi nghe hiểu chưa?

Mục Lương buồn cười hỏi.

- Đã biết, ta nghe lời ngươi.

Vưu Phi Nhi thành thật gật đầu.

Mục Lương vươn tay nắm cằm của thiếu nữ, dịu dàng hỏi:

- Thói quen nói chuyện không nhìn thẳng người đối diện của ngươi đến khi nào mới chịu sửa lại hả?

- A, ta có như vậy sao, sao ta không biết nha?

Ánh mắt của Vưu Phi Nhi lấp lóe, có chút chột dạ mà nhìn ngó khắp nơi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, ôn hòa nói:

- Đúng vậy, ngươi có.

- Cái đó, cái đó là do…..

Hai vành tai của Vưu Phi Nhi cấp tốc đỏ bừng, ấp úng một hồi lâu, vẫn không nói được lời nào.

Cuối cùng cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt của Mục Lương, tâm trạng ngược lại bình tĩnh vô cùng.

Mục Lương hơi nhướng mày, cười nhạt nói:

- Hiện tại lá gan lớn hơn rồi?

Lông mi nhỏ dài của Vưu Phi Nhi run lên, mềm mại nói:

- Lá gan của ta vẫn luôn rất lớn...

- Phải phải phải.

Anh buồn cười, giơ tay lên xoa đầu cô gái tóc vàng.

- Ta, ta đói bụng, đi tìm thức ăn đây!

Vưu Phi Nhi tìm một cái cớ rồi chạy như bay ra khỏi thư phòng.

Mục Lương nhìn cửa thư phòng đóng chặt, ý cười nơi đáy mắt càng đậm hơn.

Vưu Phi Nhi rời đi thư phòng, chạy một mạch tới nhà ăn mới ngồi xổm xuống thở ra một hơi.

Tiểu Tử mặc tạp dề đang chuẩn bị nguyên liệu trong nhà ăn thấy vậy kinh ngạc hỏi:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, như thế nào lại chạy vội vã tới đây vậy?

- Không có việc gì, rót ly nước giúp ta.

Vưu Phi Nhi xua tay nói.

- Vâng!

Tiểu Tử lên tiếng, xoay người cầm ly rót nước.

Vưu Phi Nhi chống cằm bằng hai tay, thất thần lẩm bẩm:

- Mục Lương bảo ta nhìn thẳng vào hắn, có phải là hắn cũng thích ta không?

- Chắc là đúng vậy rồi…

Cô lầm bầm lầu bầu một mình.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Tử trở lại nhà ăn, đặt một ly nước ấm trước mặt cô gái cột tóc hai chùm rồi nói:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, nước của ngài đây.

Vưu Phi Nhi vẫn còn đang ngẩn người, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngây ngô.

Tiểu Tử chớp mắt, không biết cô gái tóc vàng bị cái gì, nhìn có vẻ giống như là bị choáng váng.

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi ơi?

Cô vươn tay quơ qua lại trước mặt đối phương.

- A?!

Vưu Phi Nhi mơ hồ lên tiếng, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ý tưởng kỳ quái trong đầu nhanh chóng tan đi, cô đỏ mặt cầm ly uống một hớp nước lớn, màu đỏ trên mặt mới nhạt bớt.

Vưu Phi Nhi nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi:

- Hôm nay Ngải Lỵ Na có việc à?

- Đúng vậy, hôm nay tiểu thư Ngải Lỵ Na có phiên trực.

Tiểu Tử gật đầu nói.

- Ra là thế, vậy thì buổi tối ta lại đi tìm cô ấy.

Vưu Phi Nhi lẩm bẩm.

Cô biết cô gái tóc hồng tự xưng là đại sư yêu đương, chắc chắn là biết rất nhiều chuyện liên quan tới tình cảm, nếu mình có thắc mắc gì thì đi hỏi cô ấy là tốt rồi.

- Ngài có chuyện quan trọng gì sao?

Tiểu Tử quan tâm hỏi.

- Không có gì.

Vưu Phi Nhi xua tay nói.

- Vậy được rồi.

Tiểu Tử chớp mắt, không có hỏi thêm.

Vưu Phi Nhi uống cạn ly nước ấm, dùng tay xoa khóe miệng rồi đứng dậy rời đi nhà ăn.

Tiểu Tử nhìn bóng dáng rời đi của cô gái cột tóc hai chùm, không hiểu gì cả mà nghiêng đầu sang một bên, sau đó xoay người đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối hôm nay.

……….

- Vù vù vù ~

Trên biển cả rộng lớn, phi thuyền vận chuyển khổng lồ thuận gió đi tới.

Trên boong thuyền, Tạp Giai và Lạp Nhã đứng ở đầu thuyền trông về phía xa, có thể mơ hồ nhìn thấy đất liền.

Tạp Giai buông ống nhòm, nhẹ giọng nói:

- Sắp tới rồi, phía trước chính là thành Y Lệ Y.

- Chuẩn bị giảm độ cao.

Lạp Nhã gật đầu, quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ hiểu ý, xoay người đi vào khoang điều khiển.

Không lâu sau đó, phi thuyền bắt đầu giảm độ cao, bay về phía thành Y Lê xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận