Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 177: Khoai Lang Nướng

Bọn họ bị nhốt hơn mười ngày, mỗi ngày không phải ngủ thì là ăn, đồ ăn cũng không nhiều lắm, cũng không chết đói.
- Khẳng định là đã có sự sắp xếp, nếu không... Nuôi chúng ta lâu như vậy làm cái gì?
Thái Căn thấp giọng nói.
Hắn liếc mắt bốn phía căn phòng ở tuyệt đẹp một cái, luôn cảm giác gọi bọn họ tới nơi đây có chuyện gì, giữa căn phòng này và họ có gì đó giống nhau.
- Nói cũng phải.
Bách Biến Ma Nữ thở dài.
Cô muốn rời khỏi thành Huyền Vũ, không muốn ngây người ở đây chờ chết.
- Có người đến.
Thái Căn trầm giọng nói.
Bách Biến Ma Nữ ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến dẫn đầu là một nam nhân, có lông mày rậm thoáng hướng về phía trước vung lên, có một đôi mắt màu đen trong suốt, mũi cao tuấn tú.
Khí chất cả người có hơi nho nhã, khí thế cũng là vô cùng cường đại, tràn ngập khí phách.
- Như thế nào đây?
Nguyệt Thấm Lam chào đón, ưu nhã hỏi:
- Bọn họ không có để cho ngươi thất vọng chứ?
- Còn tốt, thái độ cố gắng vẫn có thể.
Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.
Anh nhìn phía cách đó không xa một đám người đang tụ tập, nhàn nhạt hỏi:
- Quy tắc nói với bọn họ rồi sao?
- Vẫn chưa, chờ ngươi tới mới có thể đè ép được.
Nguyệt Thấm Lam bụm miệng cười.
- Xem ra vẫn còn không thành thật.
Mục Lương nghe được ý nghĩa khác từ lời đó.
Anh nhìn một đám người trước mắt, lạnh nhạt cất giọng nói:
- Lúc đầu dựa theo nguyên tắc của ta, là trực tiếp cho người giết chết các ngươi.
Lời ấy vừa nói ra, tâm trạng đám người Thái Căn, Bách Biến Ma Nữ nhắc thời lo lắng, thực sự rất sợ bị giết chết.
- Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội để chuộc tội, chỉ cần ở lại đây làm việc năm năm, các ngươi có thể rời đi.
Cặp mắt màu đen Mục Lương nhìn chằm chằm nữ nhân có thực lực cấp 5, tướng mạo rất phổ thông, làm sao lại có cảm giác cô ta không muốn phối hợp.
- Năm năm?
Thái Căn, Bách Biến Ma Nữ đám người sững sờ.
Năm năm trời sao? Khẳng định rất dài.
Nhưng lại cũng nằm trong phạm vi chịu đựng của bọn hắn, dù sao cũng tốt hơn cả đời đứng ở thành Huyền Vũ.
- Không nên nghĩ đến việc bỏ trốn, giả xử bắt được giết chết ngay tại chỗ.
Mục Lương lạnh lùng nói.
Anh không muốn ra tay, chỉ là tạm thời không biết dùng những người trước mắt này như thế nào.
- Không thể giảm bớt một chút thời gian sao?
Một kẻ người ăn trộm yếu ớt hỏi một câu.
- Thành Chủ Đại Nhân cho các ngươi sống sót, đã là nhân từ lớn nhất cho các ngươi rồi.
Âm thanh của Nguyệt Thấm Lam lạnh xuống:
- Các ngươi không có tư cách ra điều kiện với thành chủ, một là chấp nhận đáp ứng, hoặc là chết.
Con mắt màu xanh nước biển của cô lóe lên, một giây kế tiếp chắc chắn muốn ra tay.
Tên ăn trộm kia sợ đến rúc cổ một cái, hoàn toàn không dám nói tiếp nữa.
- Thành Chủ Đại Nhân, xin hỏi công việc của chúng ta là gì?
Thái Căn khẩn trương hỏi.
- Công việc của các ngươi chính là quản lý trưởng, người bán hàng ở Phố buôn bán.
Mục Lương chỉ ngón tay vào cửa hàng trên con phố.
Đối với tiếp xúc kẻ ngoại lai, dùng tới những người có thực lực như này, lại có thể khống chế họ, có thể dùng người ăn trộm khống chế người có ý định ăn trộm.
Đương nhiên, quan trọng là mỗi một cửa hàng do một người đảm nhiệm, một ít vị trí quản lý cũng là người thân tín đảm nhiệm.
- Chúng ta thực sự có thể?
Bách Biến Ma Nữ nhìn cửa hàng được trang trí hoa lệ.
Cô lại nhìn bản thân một chút, như thế có vẻ không hợp nhau.
- Sẽ có người sẽ dạy các ngươi, các ngươi chỉ cần dựa theo chỉ thị làm việc cũng sẽ không có chuyện gì.
Mục Lương đã sớm đưa một ít quy hoạch cửa hàng kinh doanh giao cho Nguyệt Thấm Lam, hiện tại chỉ cần huấn luyện đơn giản một cái là sẽ có thể khai trương.
- Các ngươi đi theo ta.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã bước lên, mang theo nhóm người ăn trộm.
Cô bắt đầu dạy cho những người này, cũng phân bố cửa hàng, cùng với chức trách riêng của mình.
Cô muốn bắt đầu với thực tập, tất cả đều có thời gian chặt chẽ.
- Mục Lương, có muốn nhìn bọn hắn chằm chằm hay không?
Ly Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
- Không cần, bọn họ trốn không thoát đâu.
Mục Lương lắc đầu.
Kỳ Nhông Ba Màu, Nhện Quỷ Đỏ là đều trú ẩn ở trên vách đá thẳng đứng mai rùa, người có năng lực đột phá độ cao 500 mét phòng tuyến, tuyệt đối mạnh hơn bọn họ.
- Mục Lương đại nhân, có thể bắt đầu buôn bán.
Nguyệt Phi Nhan nhẹ nhàng bước qua đây, quăng mái tóc dài màu đỏ một cái.
Cô ở bên ngoài gọi Mục Lương là đại nhân, vì ở trên khu vực trung ương, họ không cần xưng hô nghiêm túc như vậy.
- Ngươi tới đây làm người bán hàng sao?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
Anh nhìn Nguyệt Phi Nhan, đây là bắt đầu bắt chước Nguyệt Thấm Lam sao.
- Đúng vậy, người thích hợp làm phục vụ , hiện tại còn quá ít.
Nguyệt Phi Nhan than một cái.
Ngày hôm nay, cô nói đùa với người bán hàng một chút, làm cho Mục Lương nhìn tình huống buôn bán thử ở một cửa hàng.
- Ngày hôm nay, vẫn chưa dùng bữa sáng, ăn trước một ít!
Mục Lương cau mũi một cái, ngửi thấy được một mùi hương.
- Ta đề cử khoai nướng.
Nguyệt Phi Nhan liếm khóe miệng một cái, chỉ vào một cửa hàng khác.
- Ngươi sẽ không qua đó thử chứ?
Mục Lương nhìn thấy bộ dạng Nguyệt Phi Nhan như thế.
- Hắc hắc... Ta chính là muốn nếm thử một chút.
Nguyệt Phi Nhan ngượng ngùng gãi gãi cái ót.
Đây chính là một động tác ngây thơ, vẻ dịu dàng trước đó đã hoàn toàn biến mất.
- Được chưa, chúng ta phải đi nếm thử một chút khoai nướng.
Trong ánh mắt của Mục Lương hiện ra một tia hoài niệm, đã thật lâu chưa ăn khoai nướng.
Khoai lang chính là chân ái.
Cái tên vô cùng đơn giản.
Bên trong cửa hàng còn có một cái lò nướng khổng lồ, truyền đến mùi hương của khoai lang.
Nguyệt Phi Nhan đang xem nhân viên bận rộn:
- Có người đến ăn khoai nướng.
- Được, mời chờ một chút.
Nhân viên rất lịch sự.
Hắn cầm một cái cặp gắp than, từ bên trong lò nấu lấy ra một củ khoai lang cộng lại còn lớn hơn so với ba cái nắm tay.
- Thành Chủ Đại Nhân, Nguyệt đại nhân, đây là khoai lang mới nướng ngày hôm nay.
Nhân viên dùng túi giấy chứa khoai lang, cung kính đưa tới.
- Củ khoai quá lớn.
Mục Lương nhìn khoai lang đỏ thẫm.
Nếu để cho khách nhân mua một củ khoai lang lớn như vậy để ăn, chắc chắn sẽ cảm thấy chắc bụng.
Điều đó cũng không phải là chuyện Mục Lương muốn, họ ăn no rồi sao có thể tiếp tục mua sắm chứ?
- Ta đây sẽ đổi một quả khác nhỏ hơn.
Nhân viên vội vàng nói.
- Không cần, về sau khoai lang lớn như vậy thì hãy chia làm bốn phần để có tiền lời.
Mục Lương thản nhiên nói:
- Một phần cứ dựa theo giá cả cũ bán ra.
- Vâng.
Nguyệt Phi Nhan ghi lại phân lượng.
- Tới, ăn thêm một chút.
Mục Lương bẻ phân nửa khoai lang đưa cho Nguyệt Phi Nhan.
- Ta không dùng đâu, không cần phải chia cho ta.
Nguyệt Phi Nhan ngượng ngùng sờ bụng một cái, đã vội vàng khoát tay:
- Ta vừa rồi ăn rồi, hiện tại bây giờ chưa đói.
Sáng sớm cô vừa mở mắt ra, ngửi được mùi khoai lang đã nhịn không được, len lén ăn một củ khoai lang lớn.
Bây giờ, vẫn còn cảm thấy no.
- Khoai lang chiên cũng có thể bán ra.
- Được.
Nguyệt Phi Nhan đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận