Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1033: Có Tin Tức Cát Khôi Phu

- Ta không có!!

Nghe được lời này, sắc mặt của chủ tiệm Bắc Hải Đường rất khó coi, lập tức phản bác.

- Ta có thể nhìn thấu lời nói dối, vừa rồi ngươi gạt chúng ta!

Diêu Nhi thét lên.

- Nếu không nói thật, ta lập tức chém đầu của ngươi.

Bàn tay của Ngôn Băng dùng sức, lưỡi đao cắt vỡ làn da ngay cổ của chủ tiệm Bắc Hải Đường.

- A!! Ta nói, ta sẽ nói thật!

Chủ tiệm Bắc Hải Đường kêu la thảm thiết.

Hắn không ngờ đứa bé gái thoạt nhìn bình thường kia lại có năng lực nhìn thấu lời nói dối.

- Bắt đầu từ bây giờ, nếu lại nói thêm một câu vớ vẩn nào nữa thì ta sẽ tống ngươi vào Ngục Giam thành Huyền Vũ.

Ngôn Băng lạnh lùng uy hiếp.

- Thành Huyền Vũ!!

Chủ tiệm Bắc Hải Đường trợn to hai mắt, nhìn cô gái tóc tím với ánh mắt khó có thể tin được.

Ba người trước mắt là người của thành Huyền Vũ?

- Nói đi, người của tổ chức Nghiêu Thiên ở nơi nào?

Ngôn Băng truy vấn.

- Ta chỉ nhận biết nhân viên vòng ngoài của tổ chức Nghiêu Thiên, hắn ở ngay ở thành Bắc Hải.

Chủ tiệm Bắc Hải Đường run giọng nói.

- Hắn tên là gì, đang ở đâu?

Ngôn Băng khẽ hất hàm.

- Hắn tên là Cát Khôi Phu, ở trong một ngôi nhà đá ở Bắc Nhai.

Chủ tiệm Bắc Hải Đường vội vàng nói.

………

- Cát Khôi Phu?

Ánh mắt màu tím của Ngôn Băng lấp lóe.

Cô cau mày, cái tên này rất quen, hình như cô từng nghe Ly Nguyệt nhắc tới, đối phương có liên quan tới vụ án buôn lậu ở Nội Thành.

- Dẫn ta đi tìm hắn.

Ngôn Băng lạnh lùng nói.

Cô thu lại trường đao, móc ra một tờ giấy rồi hời hợt lau vết máu trên lưỡi đao.

- Ta có thể nói cho các ngươi biết hắn đang ở đâu, buông tha cho ta đi!

Lúc này, vẻ mặt của chủ tiệm Bắc Hải Đường như là đưa đám, liên tục van xin.

- Bớt nói nhảm, dẫn ta đi gặp Cát Khôi Phu.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng híp lại, lạnh nhạt nói:

- Khi chúng ta nhìn thấy hắn thì tự nhiên sẽ thả ngươi đi.

- Được, vậy là tốt rồi.

Chủ tiệm Bắc Hải Đường đau khổ gật đầu.

Trong lòng hắn hối hận, không nên vì mấy quả táo mà trêu chọc sát tinh trước mắt.

Cô gái tóc tím đến từ thành Huyền Vũ, đây là sự tồn tại mà hắn không thể trêu chọc.

Vi Nhĩ Sang chống tay lên quầy hàng để đứng lên, sau đó đụng nhẹ vào vết thương trên cổ, phát hiện đã không còn chảy máu nữa, chỉ là vết thương ngoài da.

Ngôn Băng đeo thanh trường đao sau lưng, lạnh lùng nói:

- Đi thôi.

- Được.

Vi Nhĩ Sang co giật khóe miệng.

Ngôn Băng lạnh nhạt cảnh cáo:

- Tốt nhất là ngươi đừng giở trò, nếu không một đao chém ngươi.

Vi Nhĩ Sang khóc không ra nước mắt, nói:

- Không có, xin các hạ yên tâm.

- Hừ!

Ngôn Băng hừ lạnh một tiếng.

Cô quay đầu nhìn về phía Diêu Nhi, đôi mắt của tiểu hầu gái phiếm hồng, đong đầy nước mắt.

Vạn Bái nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái, trấn an nói:

- Diêu Nhi đừng khóc.

-....

Diêu Nhi cắn môi dưới, cố nén nước mắt gật đầu.

Ngôn Băng vỗ nhẹ vào vai của tiểu hầu gái, vô thanh thắng hữu thanh.

Cót két...

Vi Nhĩ Sang đẩy cửa rời khỏi Bắc Hải Đường.

Ba người cô gái tóc tím theo ở phía sau, băng qua đường chính thành Bắc Hải, đi tới khu dân cư phía bắc.

Sau khi thành Huyền Vũ đến, dòng người qua lại thành Bắc Hải ít hơn rất nhiều, Bắc Nhai lại càng vắng vẻ hơn.

- Ở ngay phía trước.

Vi Nhĩ Sang giơ tay chỉ Bắc Nhai trước mặt.

Ngôn Băng lạnh nhạt nhìn theo hướng tay của đối phương, sau đó khẽ hất cằm một cái.

Vi Nhĩ Sang không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bước đi, tiến tới chỗ ở của Cát Khôi Phu.

Không lâu sau, mọi người dừng lại trước một ngôi nhà đá.

- Chính là chỗ này.

Vi Nhĩ Sang ra hiệu nói.

- Gõ cửa.

Ngôn Băng ra lệnh.

Cộc cộc cộc….

Vi Nhĩ Sang oán thầm, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cái gì nên làm thì vẫn phải làm.

Hắn gõ cửa, hô:

- Cát Khôi Phu, ta là Bắc Hải Đường Vi Nhĩ Sang, ngươi có ở nhà không?

Yên tĩnh, trong phòng không có ai đáp lời.

Cộc cộc cộc…..

Vi Nhĩ Sang lại gõ cửa lần nữa, vẫn không có người đáp lại.

- Có lẽ là hắn không có ở nhà.

Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái tóc tím.

Ngôn Băng bước tới gần cửa gỗ, dán lỗ tai lên cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.

- Trong phòng không có người.

Cô đứng thẳng, nhấc chân đạp mạnh một cái, cửa gỗ lập tức bị đạp gãy.

-....

Khóe mắt của Vi Nhĩ Sang nhảy lên, trong lòng hô to quá bạo lực.

Ngôn Băng đi vào nhà đá, tia sáng lờ mờ không nhìn thấy rõ bên trong.

Cô lấy ra một con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, nhẹ nhàng đụng vào phần đuôi, ánh sáng lập tức chiếu rọi khắp ngôi nhà đá.

Ngôn Băng nhìn một vòng, phát hiện bề mặt đồ gia dụng đã phủ đầy bụi, hiển nhiên đã lâu rồi không có người ở.

Cô nhẹ nhàng lật tung đồ vật trong tủ gỗ, đều là một vài vật dụng thông thường, không tìm thấy manh mối gì đáng giá.

Ngôn Băng khẽ thở dài, quay đầu nhìn tiểu hầu gái đang đứng ở cửa ra vào.

Hai mắt của Diêu Nhi mở to, luống cuống nhìn cô gái tóc tím.

Ngôn Băng nhìn về phía Vi Nhĩ Sang, hờ hững hỏi:

- Cát Khôi Phu đi đâu?

- Các hạ, cái này ta thật sự không biết.

Vi Nhĩ Sang nói với vẻ mặt đưa đám, vội vàng giải thích:

- Ta và Cát Khôi Phu chỉ là bạn bè rất bình thường, hắn thường xuyên đến tiệm của ta ăn cơm mà thôi.

- Đại nhân Ngôn Băng, hắn không có nói dối.

Diêu Nhi mất mát nói.

Ngôn Băng chậm rãi gật đầu, lại hỏi:

- Vậy ngươi biết tổ chức Nghiêu Thiên ở nơi nào không?

Vi Nhĩ Sang lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng nói:

- Cái này ta thật sự không biết, ta chỉ mới nghe nói về tổ chức Nghiêu Thiên mà thôi.

Ngôn Băng híp mắt lại, tiểu hầu gái không lên tiếng có nghĩa là Vi Nhĩ Sang không có nói dối.

- Ai, con gái của ta, tại sao mệnh của con lại khổ như vậy chứ?

Hai tròng mắt vẩn đục của Vạn Bái nổi lên nước mắt.

Vi Nhĩ Sang rụt cổ, trong lòng thầm mắng tổ chức Nghiêu Thiên.

Ngôn Băng bình tĩnh nói:

- Chúng ta trở về trước đi, chuyện này phải bẩm báo cho thành chủ đại nhân.

- Ừ.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Trong lòng của nàng vẫn còn hy vọng, có lẽ thành chủ đại nhân sẽ giúp nàng tìm được mẹ?

Ngôn Băng nhìn chủ tiệm Bắc Hải Đường, lạnh lùng nói:

- Các hạ, nếu như Cát Khôi Phu xuất hiện, hi vọng có thể báo cho ta biết.

- Ừ, ta đã biết.

Vi Nhĩ Sang cười gật đầu, trong lòng lại mắng thầm, đối đãi với hắn như vậy mà còn bảo hắn khai báo?

Ngôn Băng bình tĩnh nói:

- Nếu như các hạ cung cấp manh mối bắt được Cát Khôi Phu, thành Huyền Vũ sẽ ban thưởng một trăm quả trái cây.

- Ngươi nói thật chứ?

Đôi mắt của Vi Nhĩ Sang sáng lên.

- Đương nhiên.

Ngôn Băng nhàn nhạt gật đầu.

- Tốt, một khi có manh mối thì ta nhất định sẽ nói cho các ngươi biết.

Vi Nhĩ Sang nhếch miệng, gật đầu lia lịa.

Tiền có thể sai sử ma quỷ, cho đủ chỗ tốt thì không có gì là không thể.

Ánh mắt màu tím của Ngôn Băng lấp lóe, xoay người rời khỏi nhà đá, trở tay đóng cửa ra vào lại.

Vạn Bái nắm tay tiểu hầu gái, đi theo cô gái tóc tím.

Vi Nhĩ Sang đứng tại chỗ một hồi, dõi mắt nhìn bọn người Ngôn Băng rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng thì cả người mới thả lỏng toàn thân.

- Cát Khôi Phu sẽ đi nơi nào đây?

Hắn giơ tay sờ cằm, suy nghĩ nơi mà Cát Khôi Phu sẽ đến.

Hắn muốn tìm được Cát Khôi Phu trước khi thành Huyền Vũ rời đi, nếu không trái cây miễn phí sẽ không có quan hệ gì với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận