Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1316: Trông Rất Dễ Thương



-....

Sắc mặt của Nguyệt Thấm Lan kỳ lạ, nghe khẩu khí của Hải Điệp, giống như là dáng vẻ cầu mà không được. Ánh mắt của Hải Điệp thất thường, trên khuôn mặt của cô cũng hiện lên một vệt đỏ ửng hiếm thấy.

Bên kia, Diêu Nhi dẫn Tiểu Tử đến ký túc xá ở Thiên Điện.

Diêu Nhi chỉ vào một chiếc giường trống, ngây thơ nói:

- Chỗ này chính là giường của ngươi, ngăn tủ bên này vẫn còn trống, ngươi cũng có thể sử dụng.

Ký túc xá cũng không xem là rộng rãi lắm, nhưng chắc chắn cũng không xem là chen chúc, đồng thời vật dụng đều rất đầy đủ, không hề kém hơn so với phòng ở Tam Tinh Lâu.

- Chỗ này cũng quá tốt rồi!!

Tiểu Tử há to đôi môi màu hồng, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh.

Diêu Nhi hất cằm lên, kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên, đây đều là do đại nhân Mục Lương cho chúng ta.

- Đại nhân Mục Lương chính là Thành chủ đại nhân sao?

Tiểu Tử khẩn trương hỏi.

Diêu Nhi gật đầu, khuôn mặt cô bé nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, sau này ngươi cũng hãy gọi theo là thành chủ đại nhân, còn có đại nhân Thấm Lan và đại nhân Hồ Tiên.

- Ừm ừm, ta nhớ rồi.

Tiểu Tử chăm chú đáp lại.

- Đây là váy của ngươi, tổng cộng có hai bộ.

Diêu Nhi mở tủ quần áo ra, lấy ra hai bộ quần áo hầu gái mới tinh, dịu dàng thúc giục:

- Ngươi hãy đi tắm trước đi, sau đó theo ta đi đến nhà ăn, giờ cơm tối sắp đến rồi.

- Được, cảm ơn.

Đầu tiên Tiểu Tử giơ tay lên lau tay vào chiếc áo da thú trên người, sau đó mới thận trọng nhận lấy bộ trang phục hầu gái mà Diêu Nhi đưa đến.

Dưới ý bảo của Diêu Nhi, cô bé tóc tím đi đến phòng tắm tắm rửa.

- Cũng là người đáng thương.

Diêu Nhi nói thầm một câu, lấy ra một chiếc chăn cho giường mới, bắt đầu giúp Tiểu Tử trải giường chiếu. Một phút sau, Tiểu Tử với một thân ẩm ướt tách tách đi ra từ phòng tắm, đầu tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Trên người cô bé bốc hơi nóng đỏ ửng, trong lòng rất có cảm giác tội ác, cho rằng dùng nước ngọt tắm là vô cùng xa xỉ, vậy nên không dám tắm quá lâu.

- Hả, sao lại nhanh như thế chứ?

Diêu Nhi sửng sốt một lát, nhìn vào đôi mắt ngượng ngùng của Tiểu Tử, nhất thời đã hiểu rõ là chuyện gì.

Hay tay của cô bé chống lên hông, tinh nghịch nói:

- Sau này phải tắm rửa đủ mười phút, không cần phải lo lắng là không có nước, thành Huyền Vũ có nhà máy xử lý nước thải, những nước này đều có thể tái sử dụng.

- Hả, tái sử dụng?

Tiểu Tử sửng sốt một lát.

Diêu Nhi không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng, cười hì hì nói:

- Về sau ngươi hiểu rồi đó, bây giờ hãy lau khô người trước, thay quần áo rồi đi với ta đến nhà ăn, thời gian sắp không kịp rồi.

- Ừm, ta xong ngay đây.

Tiểu Tử ngoan ngoãn gật đầu, động tác trở lên vội vàng hơn.

………….

Buổi tối đúng tám giờ, trong phòng ăn ở cung điện.

Đám người Hồ Tiên đã ngồi xuống, đang tán ngẫu, chờ đợi Mục Lương đến.

- Mục Lương vẫn chưa đến sao?

Nguyệt Thấm Lan dẫn theo Hải Điệp đến phòng ăn.

Hồ Tiên lắc đầu, quyến rũ nói:

- Vẫn chưa, anh ấy đã ở sau hoa viên, chắc là sắp đến rồi.

- Tiểu thư Hải Điệp, mời ngồi chỗ này.

Vệ Ấu Lan đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo ghế ở bên cạnh Lạc Già ra.

- Được.

Hải Điệp gật đầu tỏ ý, xem như chào hỏi các cô gái.

Tiểu Mật bưng một bộ bát đĩa đến đặt ở trước mặt của Hải Điệp, đồng thời rót một ly nước ép táo tươi.

Hoa quả ở thành Huyền Vũ có rất nhiều, vậy nên mỗi bữa ăn ở cung điện đều sẽ có thêm một ly nước ép không bỏ thêm bất cứ thứ gì. Đôi mắt xinh đẹp của Hải Điệp sáng lên, yết hầu không nhịn được mà giật giật.

Sùng sục sùng sục~~~

Nguyệt Phi Nhan ôm bụng, khuôn mặt cười khổ, nhìn chằm chằm vào Hambuger trên bàn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

- Ráng nhịn thêm chút nữa.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Nguyệt Phi Nhan phồng má lên, nghiêng đầu nói:

- Mẹ, qua hai ngày nữa ta phải đi theo Phi thuyền vận chuyển đến căn cứ trung chuyển để kiểm tra công tác.

- Ừm, đi đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Chuyện này Mục Lương đã nói qua với cô, so với việc vừa mới bắt đầu ra ngoài làm việc, thì bây giờ cô đã ít lo lắng hơn rất nhiều đối với con gái.

Đạp đạp đạp~~~

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Diêu Nhi kéo theo tiểu gái hầu mới vào nhà ăn. Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía hai người vừa đi đến, ưu nhã cười nói:

- Đến rồi.

- Ấy ấy, đây là tiểu hầu gái mới sao?

Đôi mắt xinh đẹp đỏ thẫm của Nguyệt Phi Nhan tò mò đánh giá Tiểu Tử.

Hi Bối Kỳ lộ ra răng hổ nhỏ, khen một câu, nói:

- Trông rất dễ thương.

- Cảm ơn ngươi!!

Tiểu Tử đỏ mặt, cung kính hành lễ nói:

- Chào mọi người, ta là Tiểu Tử.

Ngải Lỵ Na ngạc nhiên nói:

- Ah, giống như tên của Kỳ Lân.

- Ừm, dễ nhớ.

Nguyệt Phi Nhan xinh đẹp nói:

- Để Tiểu Tử biết, nó sẽ tức giận.

Kỳ Lân vô cùng kiêu ngạo, đặc biệt là sau khi Mục Lương đưa nó tiến hoá lên đến cấp tám, tính cách càng ngày càng phát ra kiêu ngạo.

- Vậy Tiểu Tử cần phải cẩn thận rồi.

Các cô gái trêu ghẹo nhìn về phía cô bé hầu gái tóc tím.

- Ta, ta sẽ...

Tiểu Tử căng thẳng nói.

- Đừng trêu chọc cô bé nữa, có một lát nữa lại bị doạ đến sợ hãi.

Con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên hơi híp lại, tâm trạng vô cùng vu vẻ nói.

Tiểu Tử rất căng thẳng, nhưng cũng cười rất vui vẻ, bi thương ở trong lòng đã ít hơn rất nhiều.

Mục Lương và Mễ Nặc trước sau đi vào phòng ăn, anh cười hỏi:

- Đang nói chuyện gì mà cười đến vui vẻ như thế?

- Thành chủ đại nhân!

Âm thanh thanh thuý của Diêu Nhi hô lên một câu, bàn tay nhỏ kéo kéo vạt áo phía sau của Tiểu Tử, cơ thể của Tiểu Tử run lên, vội vã hô theo:

- Thành chủ đại nhân.

- Ừm, trông rất đáng yêu.

Mục Lương ấm áp cười khen ngợi một tiếng.

Khuôn mặt của Tiểu Tử hơi hồng, thành chủ đại nhân khen cô, trong lòng có chút kích động. Róc rách một lát sau, ánh mắt của các cô gái đều rơi vào trên người của anh.

- Làm sao thế?

Mục Lương hơi nhăn mày lại, có nói sai gì sao?

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, ưu nhã nói:

- Không, mau ngồi xuống đi.

- Ừm, động đũa đi.

Mục Lương ngồi xuống, cầm lấy Hambuger cắn một miếng.

- Ta bắt đầu ăn đây, áo u.

Nguyệt Phi Nhan còn chưa nói xong, miệng đã cắn một miếng Hambuger thật lớn.

- Hambuger của hôm nay vẫn ngon như thế.

Hi Bối Kỳ phồng má lên.

Ừng ực~~~

Tiểu Tử mím đôi môi hồng, len lén nuốt nước miếng, thoạt nhìn có vẻ là rất ngon.

Diêu Nhi nhỏ giọng nói:

- Đừng gấp, tối nay là có thể ăn rồi.

- Ừm ừm.

Tiểu Tử gật đầu, đánh giá đám người ở bên cạnh bàn ăn, sau đó ghi nhớ lại dáng vẻ của các cô ấy.

Hồ Tiên nghiêng đầu hỏi:

- Mục Lương, nghe nói ngươi để cho Tuyết Cơ đến châu lục mới rồi?

- Ừm, năng lực của cô ấy rất thích hợp với nhiệm vụ lần này.

Mục Lương thuận miệng giả thích một câu.

Đại lục mới?

-??

Hải Điệp và Tiểu Tử đều sửng sốt.

Hồ Tiên quan tâm đến công việc của mình mà nói:

- Hy vọng cô ấy sẽ không gặp phải nguy hiểm, có thể truyền về tin tức của châu lục mới.

- Tiểu thư Tuyết Cơ đã báo bình an rồi.

Ba Phù khôn khéo nói.

Trước khi Tuyết Cơ rời khỏi, Mục Lương đã dặn dò cô ấy, phải thường xuyên báo bình an.

- Cô ấy rất thông minh, chắc là sẽ không xảy ra chuyện.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận