Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1707: Đan Áo Len



Khi người quản lý mở cửa khu chăn nuôi thì một bầy Vịt Lông Vàng chạy như bay mà đến, nhìn từ xa giống như một mảnh hoàng kim lớn biết di động.

Trong bầy Vịt Lông Vàng còn có vài con Vịt Chạy Nhanh, bọn chúng đều là đời sau của Vịt Chạy Nhanh cấp 8.

- Tiểu Kim không ở nơi này à?

Hồ Tiên ngắm nhìn bốn phía, không thấy con Vịt Chạy Nhanh thích cắn người kia.

Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:

- Không, nó sống ở Vườn Sinh Thái, có vẻ nó thích nơi đó hơn.

Vườn Sinh Thái có khu vực trồng củ sen, nước nhiều cỏ ngon, rất thích hợp để Vịt Chạy Nhanh sinh sống.

Bây giờ, Vườn Sinh Thái đã bằng một phần tám Ngoại Thành, có rất nhiều ma thú và động vật bình thường sinh sống ở đó.

Ngoại trừ Vịt Chạy Nhanh thì Kỳ Lân, Rồng Dung Nham Khổng Lồ, Thú Một Sừng và những con thú thuần dưỡng khác cũng thích ở nơi đó.

- Cạc cạc cạc ~~~

Bầy Vịt Lông Vàng kêu rất lớn tiếng, lúc này bên tai mọi người chỉ vang lên mỗi âm thanh “cạc cạc cạc”

Người quản lý giải thích:

- Thành chủ đại nhân, bọn chúng tưởng rằng đã đến giờ ăn.

- Ừ.

Mục Lương đáp một tiếng.

Anh nhìn thoáng qua khu chăn nuôi Vịt Lông Vàng, phát hiện mặt đất coi như là sạch sẽ, hồ nước trong xanh, mùi hôi còn nhạt hơn trong tưởng tượng của anh.

Mục Lương hài lòng gật đầu:

- Quản lý không tệ, nên tiếp tục duy trì tình trạng này.

- Thành chủ đại nhân yên tâm, Trại Chăn Nuôi luôn thi hành nghiêm ngặt những quy định quản lý.

Người quản lý nói một cách nghiêm túc.

- Rất tốt, chúng ta đi xem khu chăn nuôi khác.

Anh điềm đạm nói.

Vâng.

Người quản lý cung kính gật đầu.

Mọi người lại đến khu chăn nuôi Gà Ba Màu, mặt đất nơi đó được phủ đầy cát mịn và cỏ khô, đó là môi trường đẻ trứng yêu thích của Gà Ba Màu.

Khi Mục Lương và những người khác đi vào khu chăn nuôi, có một nhân viên đang xách giỏ và thu thập trứng gà bên trong cỏ khô và cát vàng.

- Cô cô cô ~~~

Bầy Gà Ba Màu đuổi theo người nhân viên kia, dùng cái mỏ ngắn màu vàng mổ liên tục vào người hắn.

May mắn là nhân viên mang giày ống cao làm từ cao su và da thú cho nên không sợ bị Gà Ba Màu mổ cắn.

- Thật thú vị.

Trong mắt Hồ Tiên lộ ra ý cười.

Ly Nguyệt kinh ngạc nói:

- Lấy trứng trước mặt bọn chúng, các ngươi không sợ chúng nó mang thù, sau đó không thèm đẻ trứng nữa sao?

- Không đâu, chúng ta đã thí nghiệm rồi, ký ức của Gà Ba Màu rất ngắn, mang thù cũng chỉ được nửa ngày là quên mất.

Người quản lý cười giải thích.

- Ra là như vậy...!

Ly Nguyệt cười khổ một tiếng.

- Hiện giờ thức ăn của Gà Ba Màu là cái gì?

Mục Lương quay đầu hỏi.

Người quản lý hồi đáp:

- Chủ yếu là lá rau được vận chuyển từ Đồng Ruộng tới đây.

- Ừ.

Mục Lương ừ một tiếng, nhìn tên nhân viên kia chỉ chốc lát sau đã nhặt được một rổ trứng lớn.

Anh nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly và Ly Nguyệt, ôn hòa hỏi:

- Các ngươi có muốn đi thể nghiệm một chút không?

- Muốn.

Đôi mắt màu đỏ của Hồ Tiên lập tức sáng ngời.

Cô gái tóc bạc cũng gật đầu, đôi mắt màu trắng tràn đầy sự háo hức.

Mục Lương cười một tiếng, tiếp đó nhìn người quản lý Trại Chăn Nuôi:

- Đi lấy hai đôi giày mới tới đây.

- Vâng.

Người quản lý Trại Chăn Nuôi vội vàng gật đầu và đích thân chạy đến kho hàng.

Không lâu sau đó, hắn vội vã chạy trở lại với hai đôi giày ống cao mới ở trong tay.

- Các ngươi mang vào đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ngươi không đi cùng chúng ta sao?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Không.

Mục Lương cười lắc đầu.

- Được thôi.

Trên mặt Ly Nguyệt lộ vẻ tiếc nuối, sau đó thay giày rồi hưng phấn đi vào khu chăn nuôi Gà Ba Màu cùng với Hồ Tiên.

Lúc này, người nhân viên vừa rồi bước tới và bắt đầu dạy hai người cách tìm trứng Gà Ba Màu trong cỏ khô và cát vàng.

Một lúc sau, Hồ Tiên đã tìm được quả trứng Gà Ba Màu đầu tiên, cô lập tức vẫy tay khoe khoang với Mục Lương.

- Như một đứa trẻ vậy.

Anh không nhịn được bật cười, lên tiếng nhắc nhở:

- Ngươi chú ý một chút, đừng để bị gà mổ.

- Biết rồi ~~~

Hồ Tiên cười tươi như hoa, tiếp tục vùi đầu tìm trứng.

………..

Ban đêm, thời gian ăn tối tại cung điện đã kết thúc.

- No quá đi.

Nguyệt Phi Nhan ợ một cái, hài lòng vỗ bụng nhỏ của mình.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía bụng của con gái, ưu nhã hỏi:

- Hình như ngươi mập hơn rồi?

- Không phải mập, là mang thai.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng trả lời một câu.

Mục Lương co giật khóe miệng, cô gái tóc đỏ thật là cái gì cũng dám nói, không làm diễn viên hài thật uổng phí.

Nguyệt Thấm Lan cau mày, giọng nói cất cao:

- Của ai?

- Mục Lương.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói bừa.

- Phanh ~~~

Nguyệt Thấm Lan không chút khách khí vỗ đầu con gái một cái vang dội.

- Ta chỉ giỡn thôi mà, tại sao lại đánh ta chứ?

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất che đầu và di chuyển ghế cách xa cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan nâng ly trà lên, híp mắt nói:

- Ta biết, ta chỉ muốn đánh ngươi mà thôi.

Nguyệt Phi Nhan tức giận, đôi mắt đẹp màu đỏ trừng lớn:

- Mẹ, ngươi không nói đạo lý.

- Đúng vậy.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

-....

Nguyệt Phi Nhan tự bế.

(Tự bế: tự mình đóng cửa với bên ngoài)

Cô nhìn về phía Mục Lương, ủy khuất nói:

- Mục Lương, ngươi mau quản Nguyệt Thấm Lan đi, mẹ ta thật là quá đáng.

- Khụ khụ, cô ấy là mẹ ngươi, ta không quản được cô ấy.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng.

Nguyệt Thấm Lan lườm con gái một cái, bình tĩnh nói:

- Lần sau lại dám đùa kiểu này nữa thì ta đánh vỡ đầu ngươi.

- Ta sai rồi.

Nguyệt Phi Nhan lập tức nhận sai.

Với thực lực của cô gái tóc đỏ thì bị đánh đầu cũng không cảm thấy quá đau, chỉ là cô muốn làm nũng một chút, chắc đã tới thời kỳ cuối phản nghịch.

Khóe mắt lộ của Hồ Tiên lộ ra ý cười, cho rằng cô gái tóc đỏ hoàn toàn đang tìm tội cho bản thân.

Mễ Nặc chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi:

- Mục Lương, áo len mà ngươi nói lần trước nên làm như thế nào?

Có lần Mục Lương đã đề cập đến việc đa dạng hóa trang phục, lúc đó anh có nhắc đến áo len, điều này khiến cô gái tai thỏ nhớ mãi.

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía cô gái tai thỏ:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên nghĩ tới làm áo len?

Mễ Nặc nhỏ giọng nói:

- Trước đó ngươi nói áo len giữ ấm, hiện giờ trời bắt đầu trở lạnh nên ta muốn làm một cái cho ngươi mặc.

Mục Lương nhướng mày, ôn hòa nói:

- Chỉ là gặp phải dòng khí lạnh mà thôi, hai ngày nữa chắc sẽ ấm hơn.

Khi Rùa Đen rời đi kênh Sương Mù để đến thành Tát Luận thì gặp phải dòng khí lạnh ở trên biển, nhiệt độ trên mai rùa giảm xuống mười mấy độ, phải mất hai ngày mới trở lại bình thường.

Mễ Nặc hồn nhiên nói:

- Kiểu gì thì trời cũng sẽ lạnh, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, với lại buổi tối ta không có việc gì làm.

- Tốt thôi, để ta suy nghĩ xem nên dệt áo len như thế nào?!

Mục Lương rũ mắt, cố gắng nhớ lại những đoạn video và những bài báo trên truyền thông mà mình đã xem ở kiếp trước.

Anh suy nghĩ một hồi mới dùng lưu ly ngưng tụ ra hai kim đan len dài, sau đó lại phun tơ nhện không có độ dính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận