Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1491: Một Tay Bắn Cung Cừ Khôi



Nguyệt Thấm Lan cũng đang có ý định bồi dưỡng pháp quan mới, như vậy cô mới có thể đặt tâm tư vào chuyện khác, mà không phải cứ cách hai ngày đến Tòa Án để xét xử một loạt vụ việc vi phạm.

- Ừ, ngươi thấy thế nào phù hợp thì cứ làm thế đó.

Mục Lương lên tiếng.

- Ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhắc nhở:

- Đúng rồi, ngày mai xe lửa sẽ chạy thử nghiệm, ngươi muốn bớt thời giờ đi xem một chút sao?

Báo chí hôm nay đã đăng tin này rồi, ngày mai sẽ có rất nhiều người đến nhà ga để chứng kiến lần chạy thử nghiệm đầu tiên của xe lửa.

Trong lần chạy thử nghiệm này, xe lửa sẽ xuất phát từ nhà ga ở cổng chính Nội Thành và đi đến nhà ga Phố Buôn Bán ở Ngoại Thành, trên đường đi sẽ ghé qua nhà ga ở Vệ Thành số một.

Nếu lần chạy thử nghiệm này thành công, trong tương lai đường ray xe lửa sẽ được trải dài và kết nối thêm Vệ Thành số hai, Vệ Thành số ba và Vệ Thành số bốn.

- Đương nhiên rồi.

Mục Lương gật đầu.

- Vậy thì ta sẽ bảo Bối Vi Nhân đi sắp xếp những chuyện liên quan.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Cô ấy đã quen với công tác quản lý Nội Thành chưa?

- Với những chuyện đơn giản thì cô ấy đều có thể tự xử lý tốt, không cần ta lo lắng.

Nguyệt Thấm Lan khen ngợi một câu.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

……….

Thành Huyền Vũ.

Ngoại Thành, ở một nơi cách Vệ Thành số một ba ngàn mét, đây là sân bay mới vừa được xây dành cho phi thuyền vận chuyển.

Sân bay của phi thuyền vận chuyển rất lớn, nó có thể chứa mười chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ lớn cùng một lúc.

Xung quanh sân bay còn có nhiều nhà kho để tạm thời cất giữ hàng hóa.

Cộp cộp cộp.....

Sói Mặt Trăng lôi kéo xe thú lao vùn vụt tới trước, sau khi tiến vào sân bay thì tốc độ dần dần giảm tốc độ, cuối cùng chậm rãi ngừng lại.

Mười hai tên hộ vệ Trung Ương đứng thành hai hàng, quay lưng lại toa xe, đôi mắt dưới mũ giáp ngắm nhìn bốn phía, cảnh giác bất cứ điều gì có thể xảy ra..

Cót két ~~~

Cửa buồng xe được mở ra, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ xuống xe trước.

- Thật lớn, còn lớn hơn cả sân bay ở Sơn Hải Quan nữa.

Hai người nhìn sân bay rộng rãi, không khỏi phát ra từng tiếng cảm thán.

- Sau này, sân bay Sơn Hải Quan sẽ mở cửa với bên ngoài, sân bay Ngoại Thành thì chỉ mở cho bên trong.

Mục Lương và Ngải Lỵ Na từ trên xe bước xuống.

Hi Bối Kỳ giật mình nói:

- Thì ra là như thế.

- Thành chủ đại nhân!!

Hạ Lạc bước nhanh đi tới, hai đôi cánh chim màu cam sau lưng khép lại, lắc lư nhẹ nhàng theo từng bước của cô gái tóc cam.

Cô đã tới sân bay từ rất sớm để làm công tác kiểm tra lần cuối trước khi phi thuyền vận chuyển cất cánh.

Mục Lương mỉm cười nhìn về phía Hạ Lạc, hỏi rõ ràng:

- Ngươi có muốn cùng Phi Nhan trở về không, cha ngươi chắc rất nhớ ngươi.

Phi thuyền vận chuyển mà Nguyệt Phi Nhan cưỡi sẽ đến căn cứ trung chuyển thành Phi Điểu.

- Như thế có ổn không?

Đôi mắt màu cam của Hạ Lạc lập tức sáng ngời.

Đã một thời gian kể từ khi cô rời đi thành Phi Điểu, trong lòng vẫn rất nhớ người nhà, đặc biệt là cha và hai anh trai của cô.

Mục Lương cười gật đầu nói:

- Ừ, ta cho phép, nhưng dù ở trên phi thuyền vận chuyển thì cũng không thể bỏ bê việc huấn luyện.

- Vâng, ta sẽ cố gắng huấn luyện!

Hạ Lạc nghiêm túc nói.

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, vui vẻ nói:

- Hì hì, có Hạ Lạc đi theo, chuyến đi trở về lần này sẽ không quá nhàm chán rồi.

- Ngươi đó, cũng nên tăng cường huấn luyện đi!

Mục Lương dở khóc dở cười, giơ ngón tay búng vào trán cô gái tóc đỏ.

- Đúng vậy, ta đã cấp 6, mà ngươi còn chưa đâu.

Hi Bối Kỳ nâng cằm ngạo nghễ nói.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan ửng đỏ, mạnh miệng nói:

- Ngươi chớ đắc ý, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ vượt qua ngươi mà thôi.

- Hì hì, cái này thì hơi khó nha.

Hi Bối Kỳ hoạt bát nở nụ cười.

Sau khi hấp thu máu của Mục Lương, thực lực của cô càng ngày càng mạnh, đợi đến khi cô hấp thu hoàn toàn lượng máu còn lại vào cơ thể thì rất có khả năng sẽ đột phá cấp 7, nhưng sẽ phải mất một đoạn thời gian.

- Hừ!!

Nguyệt Phi Nhan hừ dỗi một tiếng, trong lòng có chút phiền muộn.

Mục Lương vươn tay vỗ nhẹ vào vai cô gái tóc đỏ, trấn an:

- Ha ha, nhanh quá sẽ không thành, đừng quá gấp gáp!

Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, hồn nhiên nói:

- Như vậy không tốt, nếu không chăm chỉ rèn luyện thì ta sẽ không thể đảm nhiệm chức đội trưởng này nữa.

Hi Bối Kỳ tán đồng gật đầu:

- Đúng vậy, Tát Nhạc Phân mới tới rất lợi hại.

- Tát Nhạc Phân sao…..?

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, trong đầu thoáng qua cô gái tinh linh từng làm nô lệ.

Sau khi tinh linh Tát Nhạc Phân tiến vào căn cứ Không Quân thì đã vô cùng yêu thích nơi đó, cô ấy nguyện ý lưu lại làm một binh sĩ Không Quân, chức vị là Phó đội trưởng, thực lực của cô ấy đã được bọn người Hạ Hạ và Tạp Lý đồng ý.

Nguyệt Phi Nhan không khỏi khen ngợi:

- Mục Lương, kỹ thuật bắn cung của cô ấy vô cùng lợi hại, có thể nói là bách phát bách trúng.

- Vậy các ngươi phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không thì không giữ được vị trí đội trưởng đâu.

Mục Lương cười một tiếng rồi dặn dò.

Trong lòng anh đột nhiên có ý tưởng khác, nếu mỗi tinh linh đều là một tay xạ thủ cừ khôi, liệu anh có thể chiêu mộ một nhóm tinh linh rồi thành lập một tiểu đội xạ thủ không?

- Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ không thua Tát Nhạc Phân!

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan đồng thanh đáp.

Mục Lương thu hồi suy nghĩ, nói với giọng rõ ràng:

- Tốt, thời gian không còn sớm, đến lúc các ngươi nên xuất phát rồi.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan gật đầu lia lịa.

Mục Lương dặn dò:

- Đi thôi, trên đường phải chú ý an toàn, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức liên lạc khu Trung Ương.

- Ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ thanh thúy đáp.

Cô lấy can đảm nhìn vào mắt Mục Lương, trong lòng tràn đầy tiếc nuối và không nỡ rời đi, lần này trở lại đại lục cũ, ít nhất là một tháng cô không thể nhìn thấy Mục Lương.

- Còn có việc gì sao?

Mục Lương hơi nhướng mày, ánh mắt của cô gái Ma Cà Rồng có chút là lạ.

- Không có việc gì.

Gương mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ ửng đỏ.

- Đại nhân, chúng ta đi đây.

Cô đè nén sự luyến tiếc xuống đáy lòng rồi vẫy tay tạm biệt, sau đó chạy về phía phi thuyền vận chuyển đang chuẩn bị cất cánh mà không hề quay đầu lại.

Cộp cộp cộp...

Nguyệt Phi Nhan chạy được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu rồi tinh nghịch hô to:

- Mục Lương, khi nào ta trở về, ngươi phải nấu cơm cho ta ăn đó!

- Nha đầu này...

Mục Lương dở khóc dở cười, cười lớn tiếng đáp:

- Không thành vấn đề.

- Quá tuyệt vời!

Nguyệt Phi Nhan phấn khích nhảy lên cao ba mét, giương đôi cánh sau lưng Khôi Giáp Chu Tước và bay thẳng lên phi thuyền vận chuyển.

Ông ~~~

Mặt đất bắt đầu chấn động, hai chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ lớn khởi động.

- Thành chủ đại nhân, nhớ chờ chúng ta trở về đó ~~~

Trên phi thuyền vận chuyển, Hi Bối Kỳ, Hạ Lạc và Nguyệt Phi Nhan vẫy tay lia lịa.

Được.

Mục Lương mấp máy môi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận