Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 206: Ta Muốn Thêm Một Phần

Cô lay hoay mở tay cô gái tai mèo ra, liếc bốn phía một cái, vẫn nhìn thấy một số người đang buôn bán trên phố.
- Đi thôi, đi ăn cái gì trước đã.
Mễ Á đi về hướng đối diện Tam Tinh Lâu, cũng chính là Mỹ Thực Lâu.
Buổi tối, cô còn muốn đi kiểm tra thành Huyền Vũ một chút, tìm kiếm biện pháp có thể trồng được thực vật ở thành Huyền Vũ.
Ban đêm Phố Buôn Bán rất vắng vẻ, Mỹ Thực Lâu cũng sẽ không đông đúc nhiều người.
- Hoan nghênh quý khách ghé đến.
Tiểu Mật cười yêu kiều tiến đến đón.
Cô vốn là người hầu gái được Thành Chủ Phủ tuyển dụng, bị Nguyệt Chủ đại nhân sắp xếp tới Mỹ Thực Lâu làm một số việc, học cách mang các loại thức ăn lên như thế nào.
Sau khi, cô học xong sẽ được điều đi Thành Chủ Phủ.
Nhưng những lời ấy là Nguyệt Thấm Lam lừa dối người khác, thật sự là Phố Buôn Bán không đủ nhân viên, điều tiểu hầu gái tạm thời đến đây thực tập để phụ giúp một chút.
- Khách nhân dùng cơm ở đại sảnh? Hay ngồi ở phòng riêng dùng cơm?
Tiểu Mật ôn nhu hỏi.
- Khác nhau ở chỗ nào sao?
Hi Bối Kỳ cảnh giác hỏi.
Cô ở Tam Tinh Lâu cảm nhận được cách thức sang quý, cũng biết Mỹ Thực Lâu cũng sẽ không đơn giản như vậy.
- Phòng bao tiêu phí thấp nhất đều cần mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Tiểu Mật ôn hòa vui vẻ giới thiệu tất cả các món của ngày hôm nay.
- Vậy dùng cơm ở đại sảnh!
Hi Bối Kỳ cảm thấy có hơi sang trọng.
Ai sẽ ngu mà ăn một bữa như vậy, tiêu phí hết mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
- Được rồi, mời đi theo ta.
Tiểu Mật dẫn hai người đến ngồi xuống bên bàn gần cửa sổ.
Cô rót hai chén nước, tiếp theo lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong túi ra đưa tới cho hai người.
- Cái này là thực đơn.
Tiểu Mật nhìn hai ngươi có chút mơ hồ, mỉm cười giới thiệu:
- Hai vị có thể nhìn xem mình cần dùng món gì?
- Thực đơn?
Hi Bối Kỳ hiếu kỳ mở cuốn sách nhỏ ra.
Cô nhìn thấy bên trong cuốn sách là một số hình ảnh giới thiệu, chỉ là mặt trên đều là hình thức ăn.
- Nhìn giá cả rau xanh một cái.
Mễ Á nhắc nhở.
- Được.
Hi Bối Kỳ đã lật Thực đơn, lật tới trang cuối cùng thấy được vài loại rau xào.
Cô trừng đôi mắt màu vàng óng, giật mình lẩm bẩm:
- Một phần lá khoai lang xào mà có giá mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thưởng đẳng.
- Một phần cải trắng xào cũng có giá mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
- Một phần rau trộn với cà chua, cũng có giá mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Hi Bối Kỳ không muốn xem thêm, giá tiền ấy thật sự là quá đắt, cũng chỉ là món ăn mà thôi, cũng không phải là số lượng thức ăn dùng cho mười ngày hay nửa tháng.
- Ngày hôm nay rất nhiều người đến đây sao?
Mễ Á ngẩng đầu hỏi.
- Vâng, hôm nay đã bán được 300 phần.
Tiểu Mật nhẹ nhàng nói.
- ...
Con ngươi của Mễ Á co rụt lại, nghe nói đã bán được 300 phần thức ăn thật có chút kinh người đến khó tin.
'Ốc Đảo' cũng có loại đồ ăn giống như vậy, chỉ là không gọi là cải trắng.
Cô tương đối quen thuộc đối với những loại rau xanh, chính là quen thuộc mới chỉ có cảm thấy giật mình, Ốc Đảo cũng không dám nói có thể một ngày xuất ra được 300 phần rau xanh.
- Ngươi không phải là muốn ăn đấy chứ?
Hi Bối Kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô gái tai mèo.
Tinh thạch hung thú mà hai người bọn họ lấy được cũng không quá nhiều, không thể ăn nổi những món rau xanh xa xỉ kia.
- Cho ta một phần cải trắng xào.
Mễ Á gọi món một cách thánh thoát.
Cô muốn thử một chút cải trắng nơi này, xem có khác biệt gì với món ăn kia ở Ốc Đảo rồi có thể tìm được lý do.
- Được rồi, còn cần cái gì không?
Tiểu Mật gật đầu ghi lại.
- Ngươi dám.
Mễ Á liếc mắt nhìn Hi Bối Kỳ một cái.
- Két !
Hi Bối Kỳ mài răng.
Vì món ăn quá đắt, nàng làm sao dám kêu thêm món ăn gì nữa.
- Vị khách nhân này, ngươi không sao chứ?
Tiểu Mật nhìn Hi Bối Kỳ đang cắn răng nghiến lợi.
- Không phải, không có chuyện gì.
Hi Bối Kỳ miễn cưỡng vui cười.
Cô lại lần nữa lật xem Thực đơn từ đầu, nói:
- Cho ta một phần bánh rán nhân thịt!
- Được rồi.
Tiểu Mật gật đầu.
- Trước tiên cứ như vậy.
Bàn tay nhỏ của Hi Bối Kỳ không cam lòng đóng lại Thực đơn.
Cô còn có mấy món ăn muốn nếm thử như thế nào.
- Vâng, khách nhân, cho ta xin lại Thực đơn.
Tiểu Mật lễ phép nói.
Cô nắm chặt Thực đơn không buông, nhìn dáng vẻ như vậy không phải là vị khách đầu tiên.
- Ừ a...
Hi Bối Kỳ cố nén không nỡ, đưa Thực đơn cho nữ nhân ấy.
Cô nhìn hình vẽ bên trong Thực đơn, tuyệt đối không thể kém hơn được so với những hình vẽ trong cuốn sách giới thiệu kia.
- Mời chờ một chút, đồ ăn rất nhanh thì sẽ tới.
Tiểu Mật cất Thực đơn xong, mang đơn xuống dưới bếp.
- Ai !
Hi Bối Kỳ sờ sờ tinh thạch hung thú có được trong túi, nhịn không được thở dài.
- Ngày mai, chỉ cần ăn ít một chút thì sẽ tốt.
Mế A bình tĩnh nói.
- Hừ!
Hi Bối Kỳ hừ nhẹ một tiếng.
Có đôi khi cô không có biện pháp nào để đối phó với cô gái tai mèo như lúc này, có lúc cô ấy lại rất tùy hứng lại cố chấp.
Không có làm cho hai người phải chờ đợi lâu.
Một phần cải trắng xào, một phần bánh rán nhân thịt đã lên đủ.
- Ăn đi.
Mễ Á cầm cái nĩa đâm một mảnh lá cải trắng ăn.
Cô mới vừa cho vào miệng nhai nhai đã cảm thấy ngọt ngào, còn kèm theo một chút hương vị của dầu ăn.
- Mỹ vị.
Hi Bối Kỳ sau khi nếm thử, cặp mắt màu vàng óng tỏa sáng lấp lánh.
Bây giờ, cô cảm thấy đầu bếp của thành Dạ Nguyệt có thể ném đi, đều là làm loại rau xanh giống nhau thế nhưng lại làm đến khó ăn như vậy.
Bá bá bá...
Cái nĩa của hai người liên tục bay múa, phần cải trắng xào không đến nửa phút đã ăn xong rồi.
- Hết rồi?
Cái nĩa của Hi Bối Kỳ đâm vào một khoảng không.
Cô nhìn chỉ còn lại nước, nhịn không được bưng cái dĩa lên, đổ tất cả canh cho rót vào trong miệng.
- Sách sách sách !
Hi Bối Kỳ bẹp một cái miệng, cảm thấy nước canh này uống cũng rất ngon, có vị ngọt nhàn nhạt.
- Ăn bánh rán nhân thịt đi.
Mễ Á dùng mu bàn tay lau khóe miệng, cắt một cái bánh bao thịt bỏ vào trong miệng.
Đôi mắt của cô đã sáng lên, ngay sau đó lần nữa cắt một miếng lớn bỏ vào miệng.
- Ngươi phải chừa lại cho ta một miếng.
Hi Bối Kỳ bắt đầu tranh đoạt.
- Di? Là thịt tươi, bên trong dường như có một vị khác.
Cô nhai nhai phát hiện mùi rất thơm, không có mùi hung thú.
- Ghê tởm, nếu như đầu bếp thành Dạ Nguyệt có bản lãnh như vậy, ta đây cũng không cần hút máu.
Hi Bối Kỳ cắn răng nhai thịt, càng cảm thấy bất mãn đối với đầu bếp nhà mình.
- Không có? Nếu không gọi thêm một phần?
- Ừm, lại thêm một phần.
- Tại sao lại hết rồi, ta còn muốn thử lại món ăn này một lần nữa.
- Ừm, còn một chút này.
- Hoan nghênh lần sau lại đến.
Tiểu Mật tiễn hai người ra khỏi Mỹ Thực Lâu.
- Nấc !
Hi Bối Kỳ 'nấc cụt' một cái, tùy ý quơ quơ tay.
Cô ôm lấy chiếc bụng đang căng tròn, theo Mễ Á đi ra ngoài.
- Nấc !
Mễ Á cũng ợ lên một tiếng, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên một nét đỏ ửng.
- Chúng ta đã tiêu vượt quá rồi, bây giờ phải làm sao?
Sắc mặt của Hi Bối Kỳ cứng đơ, sờ sờ tinh thạch hung thú trong túi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận