Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 145: Động Tĩnh Siêu Cấp Lớn

Nguyệt Thấm Lam cùng sau lưng anh, hỏi:
- Những người ăn trộm kia có hai mươi người là không có người thân ở đây, ngươi định làm như thế nào?
- Bọn họ sẽ gia nhập vào ngành đặc thù sắp tới, hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định thì sẽ thả cho bọn họ tự do.
Mục Lương thản nhiên nói.
Rùa Đen sắp tiến hóa lên cấp 7, một ít nhiệm vụ đặc thù sẽ cần những thứ người có kinh nghiệm để làm.
Hơn nữa, danh tiếng đã bắt đầu truyền ra ngoài, khảo nghiệm chân chính cũng sắp bắt đầu, sẽ không giống là chơi trò trẻ con như hiện tại.
- Ngành đặc thù? Là chuyện trước đó ngươi nói qua sao?
Nguyệt Thấm Lam hiếu kỳ hỏi.
- Không phải chuyện đó.
Mục Lương lắc đầu.
Người ăn trộm sẽ gia nhập vào ngành đặc thù, trừ phi đã trải qua khảo nghiệm trung thành, nếu không sẽ không thể tiếp xúc đến cơ mật quan trọng liên quan đến phủ Thành Chủ.
Nguyệt Thấm Lam thấy không thể hỏi ra chuyện gì.
Cô lại nhắc đến một chuyện khác quan trọng khác:
- Tối hôm nay, ngươi dự định sắp xếp như thế nào?
- Ta thực hiện kế hoạch là được rồi, đợi buổi tối ngươi hành động sẽ hiểu.
Mục Lương cười thần bí.
Anh bước vào trong nhà, lưu lại hai mẹ con mờ mịt không hiểu gì.
Buổi tối, gió mát hiu hiu.
Nguyệt Thấm Lam mặc vào áo choàng mũ trùm vào, vác một cái túi lớn.
Cô liếc mắt ở phía sau một cái, không tìm được thân ảnh Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na của hai người.
- Không hổ là linh khí cao cấp, hiệu quả ẩn thân thật sự rất tốt.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã mấp máy đôi môi đỏ mọng.
Cô đi theo phía sau hai cô gái, một bước quan trọng trong kế hoạch, cũng coi là tăng thêm một phần hỗ trợ cho cô.
Nguyệt Thấm Lam vác cái bao lớn, dễ dàng nhảy lên tường thành, chạy vào bên trong thành Thập Lâu.
- Để cho một mình cô ấy đi thực sự không có chuyện gì chứ?
Bóng dáng của Ngải Lỵ Na hiển hiện ra.
- Đừng thấy bình thường dáng vẻ của cô ấy rất tao nhã, nhưng thực lực của cô ấy rất mạnh.
Ly Nguyệt nhắc nhở đồng bạn của mình.
Cô biết rõ ở bên trong thành Huyền Vũ, ngoại trừ thành chủ Mục Lương và vài con động vật thuần dưỡng, người lợi hại nhất chính là cô gái mưu mô Nguyệt Thấm Lam này.
- Ngươi vừa nói như vậy, ta thấy cô ấy có chút quen quen.
Ngải Lỵ Na nghiêng đầu một cáu, chỉ là có chút không nhớ nổi là ai.
Ly Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Đúng đúng, dáng dấp có hơi giống Nguyệt Chủ.
Ngải Lỵ Na chợt nhớ ra, gật đầu liên tục.
- Không phải dáng dấp giống như, mà cô ấy chính là Nguyệt Chủ.
Ly Nguyệt mỉm cười nói.
- Cái gì? Nguyệt Chủ? Tại sao cô ấy lại ở đây?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc, trừng lớn con ngươi màu hồng nhạt.
Cô mới rời khỏi hơn mười ngày mà thôi, làm sao cảm giác người xung quanh đều đã thay đổi.
- Trở về sẽ kể lại cho ngươi nghe, bây giờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước.
Ly Nguyệt chạy về phía tường thành.
- Lại dụ dỗ ta, ta thực sự muốn cắn ngươi.
Ngải Lỵ Na nghiến hàm răng.
Cô bất đắc dĩ lần nữa ẩn thân, theo sát cô gái tóc trắng, dễ dàng leo lên thành tường đi vào trong thành Thập Lâu.
- Nhà của Y Lệ Y ở gần đây.
Ly Nguyệt dẫn đầu chạy vọt về phía trước.
Ngải Lỵ Na theo ở phía sau, đôi mắt màu hồng nhạt nhìn quét bốn phía.
Nhiệm vụ của hai cô, chính là nhắc nhở Y Lệ Y tối hôm nay chuẩn bị bỏ chạy.
Nhiệm vụ yểm hộ, để cho Mục Lương tự mình làm.
Còn yểm hộ như thế nào, anh ấy không có nói tỉ mỉ, chỉ nhắc nhở chú ý khi có động tĩnh vô cùng lớn thì lập tức rời khỏi.
- Chính là chỗ này.
Ly Nguyệt đứng trước bức tường một căn nhà.
- Ta đi vào trước, ngươi chú ý an toàn.
Ngải Lỵ Na căn dặn một câu.
Cô là người cận chiến trong tiểu đội bốn người, thường xuyên phải đi thăm dò đường đi, trinh sát tình báo.
Cô gái tóc hồng đơn giản leo tường đi vào, nhìn quét toàn bộ sân đen như mực, nhặt một hòn đá ném vào phía ngoài cái sân.
Trong chốc lát, Ly Nguyệt cũng leo tường vào được.
Hai cô liếc nhau, cực kỳ ăn ý một trước một sau dò xét.
Tiến vào trong trung tâm cái sân, cũng chính là một trong các tòa cao ốc của mười lâu lớn nhất thành Thập Lâu.
Trong phòng khách tòa cao ốc, lúc này tụ tập không ít người.
Đám người Y Lệ Y đang lo lắng, chờ đợi tin tức truyền đến.
- Thiếu lâu chủ, tối hôm nay chúng ta thật có thể rời khỏi thành Thập Lâu à?
Có một gia thần lo lắng hỏi.
- Có thể, thành Huyền Vũ chủ bằng lòng giúp đỡ, cũng thu tinh thạch hung thú của chúng ta.
Hai bàn tay của Y Lệ Y siết chặt góc áo, biểu cảm bình tĩnh tự nhiên nói:
- Mọi người lại chờ một chút, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền tới.
- Mọi người không nên gấp, hiện tại trời vừa mới sụp tối không bao lâu.
Trình Mâu an ủi đám người.
- Trước tiên, ta, chúng ta không nên giao ra tinh thạch hung thú cho thành chủ thành Huyền Vũ kia, nếu như bọn họ lấy được tinh thạch hung thú, lại không giúp đỡ tận tình thì làm sao bây giờ?
Một tên gia thần đưa ra nghi vấn:
- Đến lúc đó không có người yểm hộ chúng ta rời khỏi, mọi người nên làm cái gì bây giờ?
- Chuyện này...
Y Lệ Y cứng họng, cũng chỉ có thể đi tin tưởng nhân phẩm của đối phương.
Lúc đó, cô cũng mang tâm lý ‘Muốn đánh cược tất cả miễn có hi vọng’ được ăn cả ngã về không.
Ly Nguyệt ẩn núp đi vào, nghe được lời nghi ngờ Mục Lương.
Cô nhịn không được lên tiếng, phản bác:
- Chuyện mà thành chủ chúng ta đồng ý nhất định sẽ hoàn thành.
- Người nào?
Âm thanh của người xa lạ vang lên, nhất thời làm cho đám người Y Lệ Y sợ đến tóc gáy dựng đứng lên.
- Ta ở đây.
Thân ảnh của Ly Nguyệt hiển hiện ra, đứng ở bên người Y Lệ Y.
- Ngươi, ngươi là ai?
Y Lệ Y sợ đến sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt lui lại, toàn bộ thân thể căng thẳng.
- Ta là Ám Vệ thành Huyền Vũ, phụ trách tới truyền lại mệnh lệnh của đại nhân.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
- Ám Vệ của thành chủ thành Huyền Vũ?
Y Lệ Y kinh ngạc ngẩn người.
Sau đó, cô mới kịp phản ứng, vội vàng hỏi:
- Bao giờ thì các ngươi hộ trợ chúng ta rời khỏi?
- Rất nhanh, ngươi chỉ cần nghe được một động tĩnh thật lớn, thì mang người rời khỏi thành Thập Lâu.
Ly Nguyệt nhàn nhạt nói lại lời của Mục Lương.
- Động tĩnh lớn? Là động tĩnh như thế nào?
Y Lệ Y lo lắng hỏi.
- Không cần hỏi, ngươi rất nhanh sẽ biết.
Ly Nguyệt lắc đầu.
Cô nói xong thì ẩn thân, cùng rời đi với Ngải Lỵ Na đứng ở cửa.
- Rốt cuộc là động tĩnh gì?
Có gia thần hốt hoảng hô lên.
- Lập tức phái người đi ra ngoài hỏi thăm một chút, có tin tức lập tức truyền về.
Y Lệ Y cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, sắp xếp nói:
- Những người còn lại lập tức chuẩn bị sẵn sàng, vừa có tình huống sẽ lập tức rời khỏi thành Thập Lâu.
- Vâng.
Có gia thần cung kính nói.
Lập tức có mấy người lao ra khỏi tòa cao ốc.
- Đi thôi, xem ra bọn họ còn chưa phải ngu ngốc.
Ly Nguyệt đi tới từ nơi hẻo lánh, nhìn mật thám đi xa.
- Bây giờ đi đến nhà lâu chủ khác?
Ngải Lỵ Na hiếu kỳ hỏi.
- Chúng ta trực tiếp đi nhà của Ngõa Nhĩ Đa.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
Dựa theo kế hoạch của Mục Lương, Ngõa Nhĩ Đa là một nhà cuối cùng tiến hành giao dịch, cũng là nhà làm cho người khác chú ý nhất.
- Không đi đến những nhà lâu chủ khác tiếp ứng cô ấy sao?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói.
- Không cần, dựa vào thực lực của Nguyệt Thấm Lam, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có thể ung dung thoát thân.
Ly Nguyệt nhanh chóng đi đến trung ương thành Thập Lâu, nơi đó chính là cao ốc của Đệ Nhất Lâu chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận