Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 528: Chúng Ta Đến Từ Thành Huyền Vũ

- Lý Tiểu Cốt, ngươi rốt cuộc là con ruột của ai hả?
Lý Nhị Cốt đen mặt, suýt nữa bị chọc giận tới mức cười to.
Con gái lớn rồi nên bênh vực người ngoài?
Lạc Già cảm thấy hứng thú nói:
- Ngươi có thể nói thêm những chuyện về thành Huyền Vũ cho ta nghe không?
Cô đi tới thành Thánh Dương đã được ba tháng, thường xuyên nghe thấy có người nhắc tới thành Huyền Vũ.
- Tất cả nhiên là được rồi.
Lý Tiểu Cốt hồn nhiên đáp.
Cô kéo tay của Lạc Già, giảng giải chuyện về thành Huyền Vũ sinh động như thật.
Chân trời, có một chấm đen đang tới gần bị những người tinh mắt trong thành Thánh Dương phát hiện.
- Đó là cái gì?
Dân chúng dừng chân, ngẩng đầu nhìn chăm chú bầu trời màu xám.
Chấm đen kia càng ngày càng gần, hình thể cũng bắt đầu biến lớn, ngoại hình dần dần trở nên rõ ràng.
- Đó... Đó là hung thú!
Có người hô to một tiếng, hoảng sợ chạy trốn.
Du du...
Tiếng ưng kêu to rõ vang dội khắp bầu trời thành Thánh Dương.
- Hung thú công thành!
Lý Nhị Cốt biến sắc, lách mình đứng trên nóc nhà, sắc mặt của hắn nghiêm túc nhìn chăm chú hung thú tới gần.
- Cần ta giúp một tay không?
Lạc Già nhẹ nhàng rơi xuống một chỗ cách Lý Nhị Cốt không xa.
Lý Nhị Cốt nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Không biết từ bao giờ mà trong tay Lạc Già xuất hiện hai kiếm xương, mũi kiếm còn lóe hàn quang.
Hắn ngưng thần nhìn một hồi, ngay sau đó đôi mắt trợn tròn, kinh ngạc thốt lên:
- Linh khí cao cấp?
- Bị phát hiện rồi.
Lạc Già chớp đôi mắt màu xanh da trời, cảm thấy bất ngờ.
Hai thanh kiếm xương của cô chính là linh khí cao cấp, nhưng nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì người bình thường sẽ không thể phân biệt được.
- Thật đúng là linh khí cao cấp!
Hai mắt Lý Tiểu Cốt tỏa sáng, miệng há hốc.
Phải biết rằng, thành chủ thành Thánh Dương cũng không có một kiện linh khí cao cấp, mà Lạc Già lại có tận hai cái.
- Rốt cuộc thì ngươi có lai lịch gì?
Lý Nhị Cốt trầm giọng chất vấn.
Lạc Già quơ cây kiếm xương, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ, không phải là lúc hỏi cái này, hung thú sắp công thành tới nơi rồi.
- Hừ...
Lý Nhị Cốt nghe vậy đè ép sự bất mãn trong lòng xuống, dời sự chú ý lên bầu trời.
Du du...
Trong tầm mắt của mọi người, hung thú cực lớn đã tiến vào khoảng không trên thành Thánh Dương.
- Ai ra tay đây?
Hắc Phát Yêu Tri Chu xuất hiện.
Lý Nhị Cốt đáp với giọng khàn khàn:
- Ngươi lên trước đi, năng lực của ngươi thích hợp chiến đấu trên không hơn.
- Được thôi.
Trỉ Chu mặt không thay đổi đáp.
- Chờ đã... Hình như trên lưng hung thú có người bước xuống.
Lạc Già kinh ngạc lên tiếng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lạc Già, hai bóng dáng xuất hiện ở sau lưng hung thú rồi giương cánh bay tới gần mặt đất.
Lý Nhị Cốt giơ tay lên, chuẩn bị thi triển năng lực bất cứ lúc nào.
- Hình như người này có chút quen mắt.
Trỉ Chu chợt dừng động tác nâng mái tóc đen dài, nheo mắt lại để thấy rõ đối phương.
Lý Nhị Cốt hơi ngoẹo đầu, nhíu mày lẩm bẩm:
- Đúng là quen mắt...
- Cuối cùng cũng tới nơi rồi.
Hi Bối Kỳ đập cánh, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm đám đông phía dưới.
- Chúng ta phải đi tìm thống lĩnh của thành Thánh Dương trước, xin phép cho Tiểu Vũ hạ cánh.
Nguyệt Phi Nhan suy nghĩ một lúc, khống chế Khôi Giáp Chu Tước chậm rãi bay xuống.
- A, hình như ta thấy được người quen rồi!
Hai mắt của Hi Bối Kỳ tỏa sáng, nàng nhìn thấy Lý Nhị Cốt.
Vì tránh né sự truy sát của người thú, cô và Mễ Á đã từng trốn vào thành Thánh Dương, bởi vì sự xuất hiện của Lý Nhị Cốt cho nên nàng mới có thể trốn thoát một kiếp.
Chính là vì lý do này mà cô gái Ma Cà Rồng có ấn tượng với cô gái này.
- Đã lâu không gặp.
Hi Bối Kỳ đập cánh, nhanh chóng tới gần Lý Nhị Cốt.
- Ngươi biết ta à?
Lý Nhị Cốt cau mày khó hiểu.
- Cha, ngươi đi ra ngoài tìm vui?
Lý Tiểu Cốt hơi híp mắt.
Cô suy nghĩ một chút, giọng điệu bất thiện hỏi:
- Không đúng, nhìn cô ta chỉ chạc tuổi với ta... Chẳng lẽ cô ta là con gái riêng của ngươi?
Lý Nhị Cốt co giật cơ mặt, quay người cốc đầu con gái hai cái.
- Cha con các ngươi thật là thú vị...
Lạc Già không khỏi bật cười.
Lý Nhị Cốt nghiêm mặt, không thèm để ý sự trêu chọc của con gái và Lạc Già.
Hắn ngẩng đầu hỏi:
- Các ngươi là ai?
- A, ngươi không nhớ ta sao?
Hi Bối Kỳ vỗ cánh, khoanh hai tay trước người, bất mãn bĩu môi.
Nguyệt Phi Nhan cũng vỗ cánh lơ lửng trên bầu trời, dứt khoát nói thẳng ý đồ đến đây:
- Chúng ta đến từ thành Huyền Vũ, tới thành Thánh Dương để làm giao dịch, xin cho phép chúng ta hạ cánh.
- Người của thành Huyền Vũ!
Lý Nhị Cốt và Hắc Phát Yêu chấn động tinh thần, ngay sau đó đôi mắt tỏa sáng.
Lý Tiểu Cốt lập tức nói:
- Nếu là người của thành Huyền Vũ, vậy thì mau xuống đây đi.
Lý Nhị Cốt lườm con gái một cái, nhưng không có lên tiếng ngăn lại.
- Thành Huyền Vũ à...?
Lạc Già yên lặng thu hồi cốt kiếm, trong đôi mắt màu xanh da trời hiện lên sự tò mò, nhìn chăm chú hai người ở trên không.
- Linh khí cao cấp có thể bay lượn!
Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, bị hấp dẫn bởi Khôi Giáp Chu Tước trên người cô gái tóc đỏ.
- Hô...
Nguyệt Phi Nhan lặng lẽ thở phào một hơi.
Cô lấy chiếc chuông từ bên hông ra rồi nhẹ nhàng đong đưa.
Du du...
Ưng Lửa phát ra một tiếng hót vang to rõ, vỗ cánh giảm độ cao, bay về phía quảng trường thành Thánh Dương.
- Giải thích, Lạc Già là tên giả của Già Lạc. Hết giải thích.
Vù vù...
Ưng Lửa vỗ cánh đáp xuống, tới gần quảng trường trong thành Thánh Dương.
- Chạy mau, hung thú tới...
Người dân bên trong thành Thánh Dương kinh hoàng chạy trốn.
Rất nhanh, quảng trường đã không còn một bóng người.
Lý Tiểu Cốt đuổi theo Ưng Lửa đi tới quảng trường, đối với bốn phía la lớn:
- Không cần lo lắng, là người của thành Huyền Vũ tới.
- Ài ài ài?
- Thành Huyền Vũ lại tới?
Mọi người đang chạy thục mạng thì dừng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Bụi đất tung bay, Ưng Lửa thu cánh, móng vuốt sắc bén vồ vào ổ gà lởm chởm trên mặt đất, vững vàng đáp xuống quảng trường.
Leng keng leng keng...
Nguyệt Phi Nhan cũng khép lại cánh Khôi Giáp Chu Tước, hạ xuống bên cạnh Ưng Lửa.
Leng keng...
Cô lấy ra chuông lắc ra, nhẹ nhàng lắc ba dài một ngắn, đây là chỉ lệnh ‘Nằm xuống’.
Ưng Lửa phối hợp cúi người, để cho phía sau lưng cách mặt đất một độ cao đáp xuống.
- Dựng bậc thang.
Ngải Đức Luân đứng ở rìa lá chắn pha lê, thấy thế cất giọng hô lớn một tiếng.
- Vâng.
Hộ vệ Máy Bay Ưng Lửa cùng lên tiếng đáp lại, hợp lực chuyển lưu ly thành cái thang, đặt nó lên mặt đất và bệ lối đi ra.
Đạp đạp...
Lý Nhị Cốt, Trỉ Chu và Lạc Già đi lên phía trước, cảnh giác với sự tồn tại của Ưng Lửa, nhưng họ lại hiếu kỳ mục đích thật sự của thành Huyền Vũ tới đây lần này.
- Em gái, vừa rồi khi ở trên trời, ngươi nói thành Huyền Vũ tới làm giao dịch sao?
Lý Tiểu Cốt như quen thuộc mở miệng hỏi.
- Em gái?
Nguyệt Phi Nhan khẽ nâng cằm, cao ngạo nói:
- Ta lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi ta là chị mới đúng.
Lý Tiểu Cốt sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp trừng lớn rồi nói với vẻ nghiêm túc:
- Làm sao có thể, năm nay ta mười chín tuổi.
- Ta hai mươi.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan chuyển động, cô báo tuổi của mình tăng thêm một tuổi.
Hi Bối Kỳ ngoẹo đầu, híp mắt nhìn cô gái tóc đỏ, nếu như nhớ không lầm, hình như cô ấy cũng là mười chín tuổi mà?
- Đáng ghét, ta thua rồi.
Lý Tiểu Cốt hất mặt giậm chân.
- Cái này có gì tốt chứ?
Khoé mắt của Lý Nhị Cốt giật một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận