Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 952: Mục Lương, Chú Ý An Toàn, Về Sớm Một Chút

- Chào buổi sáng, Bố Vi Nhân các hạ.

Na An mở miệng chào hỏi.

- Na An, ngươi trở lại từ bao giờ?

Bố Vi Nhân ngừng động tác nhai nuốt thức ăn, cô còn chưa kịp khen ngợi thức ăn mỹ vị trong miệng đã bị cô gái người cá hấp dẫn lực chú ý.

Cô tiếp tục nói:

- Giao dịch lần trước của ngươi, ta vẫn còn giữ!

- Ngày hôm qua ta vừa tới.

Na An giải thích nói.

- Bố Vi Nhân các hạ, chúng ta đã quyết định đi đảo Người Cá trước, sau đó lại đi cốc Phi Long.

Mục Lương buông chiếc đũa xuống, bình tĩnh nói:

- Ngươi có thể không cần đi chung, bởi vì Na An biết đường từ đảo Người Cá đi tới Cốc Phi Long.

Bối Vi Nhân quay sang nhìn Na An.

- Không được đâu, chúng ta đã thương lượng xong cả rồi mà.

Bố Vi Nhân cảm thấy hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó, cô cười nhẹ một cái, và thản nhiên nói:

- Hơn nữa, nếu có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra, có ta đi cùng, ta có thể tiếp tục dẫn đường cho ngươi.

- Ngươi nói cũng có lý, vậy cứ quyết định thế đi.

Mục Lương cảm thấy, có nhiều người cùng đi cũng không ảnh hưởng gì.

- Thành chủ đại nhân, tiểu thư Thái Khả Khả đã tới.

Vệ Ấu Lan lại đi vào phòng ăn.

- Cho cô ấy vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, cô hầu gái nhỏ mang theo Thái Khả Khả cùng vào.

Thái Khả Khả đưa tay lên chào theo nghi thức quân đội, tiếp theo cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, ta đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

- Được, ngươi đã dùng bữa sáng chưa?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

- Còn chưa ăn…!

Thái Khả Khả chớp chớp đôi mắt sáng như sao của mình.

Cô lo lắng mình sẽ tới muộn, cho nên vừa tỉnh giấc là đã tới đây ngay.

- Vậy cùng nhau ăn một chút đi.

Mục Lương liếc mắt nhìn cô hầu gái nhỏ. Vệ Ấu Lan hiểu ý, đi bưng bát đũa đặt trước mặt Thái Khả Khả.

- Vâng.

Thái Khả Khả cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn uống thật nhiệt tình.

- Ừng ực ừng ực… Ăn ngon thật.

Thái Khả Khả ăn ngon lành tới nỗi hai má cô phồng lên như bánh bao, đôi tay từ nãy giờ vẫn hoạt động liên tục. Na An và Bố Vi Nhân đã nhìn đến ngây người, hai người vô cùng kinh ngạc khi thấy Thái Khả Khả ăn một miếng hết một cái bánh bao.

- Còn đồ ăn không vậy?

Khuôn mặt quyến rũ của Ny Cát Sa tràn đầy ngạc nhiên.

Hôm nay, cô với Ly Nguyệt sẽ theo Mục Lương ra ngoài, cho nên cô cũng cùng với mọi người dùng bữa sáng ở nhà ăn. Ngày bình thường, khi kết thúc phiên gác đêm, mấy người các cô thường ăn sáng ở nhà ăn.

- Phòng bếp còn có khoai lang luộc, chúng ta đang định để tới bữa trưa rồi ăn, hiện tại mang lên ăn trước cũng được.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Thái Khả Khả trừng lớn con ngươi, ngạc nhiên nói:

- Ta ăn nhiều quá sao?

- Có thể ăn được là tốt, cứ ăn nhiều một chút đi.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng, ta hiểu.

Thái Khả Khả yên tâm, tốc độ ăn cơm lại nhanh hơn. Cô cũng sẽ không khách khí, đâu phải ngày nào cô cũng được ăn những món ngon như vậy đâu.

- Ô…

Bố Vi Nhân tay mắt lanh lẹ, lập tức bắt lấy hai cái bánh bao ở trong tay, nếu không, chỉ sợ chút nữa cô cũng không còn cái gì mà ăn đâu. Na An cũng không rụt rè nữa, không ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của bánh bao thịt.

Nửa giờ sau, trên bàn cơm chỉ còn lại chén, bát và những chiếc đĩa trống không.

- Ta no rồi.

Thái Khả Khả mút ngón tay, đôi mắt màu ngọc bích vẫn lộ ra vẻ mặt thèm thuồng.

- Các hạ là con thú thao thiết chuyển thế sao?

Bố Vi Nhân đùa giỡn nói.

- Không phải nha.

Thái Khả Khả ngây khờ lắc đầu, hình như cô không biết người phụ nữ tóc xanh biếc này đang trêu chọc mình.

Đinh đông đinh đông… Bên ngoài cung điện, chuông Huyền Vũ đã vang lên đủ bảy lần.

- Đã đến giờ, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.

Mục Lương đứng dậy, Ny Cát Sa với đám người Ly Nguyệt đều đứng lên.

Bố Vi Nhân đứng lên, tò mò hỏi:

- Mục Lương các hạ, bây giờ chúng ta đi tới đảo Người Cá bằng phương tiện gì? Có phải ngồi thuyền hay không?

- Đương nhiên là máy bay Huyền Vũ rồi.

Mục Lương cũng không quay đầu lại, anh chỉ trả lời một câu, rồi cất bước đi ra bên ngoài cung điện.

Dữ dữ…

Tiếng kêu vang lên bên ngoài cung điện, nhưng lại giống như vang vọng ngay bên tai mọi người vậy, âm thanh thật sự đủ lực xuyên thấu.

-...

……….

Bên ngoài cổng cung điện, Ưng Lửa từ trên trời lao xuống đáp xuống quảng trường trước cung điện.

Mục Lương từ trong cung điện đi ra, giơ tay lên sờ sờ mỏ chim Ưng Lửa, thân cận với nó một hồi.

- Đây là… hung thú cấp chín!

Con ngươi màu xanh của Bố Vi Nhân mở to.

Khí tức Ưng Lửa tản ra, khiến cô cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, hiển nhiên thực lực của nó còn cao hơn cô. Trong lòng của cô khiếp sợ không thôi, thành Huyền Vũ rốt cuộc có bao nhiêu hung thú cấp chín?

- Tất cả lên, chuẩn bị xuất phát.

Mục Lương ôn hòa nói.

Ưng Lửa cúi người, đưa khoang thuyền Lưu Ly sau lưng xuống gần mặt đất hơn.

Ny Cát Sa, Ly Nguyệt đã leo lên khoang thuyền Lưu Ly trước, ngoại trừ hai người, còn có bốn gã hộ vệ Trung Ương đi theo.

Lúc này, Na An mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc đạp cầu thang Lưu Ly đi lên. Những người còn lại đi theo lên khoang thuyền Lưu Ly.

- Mục Lương, chú ý an toàn, về sớm một chút.

Mễ Nặc vẫy vẫy bàn tay nhỏ của mình không thôi.

- Đã biết.

Anh mỉm cười.

- Mục Lương, ngươi phải nhanh trở về một chút nha, nếu không... Ta sẽ gả mẹ ta cho người khác.

Nguyệt Phi Nhan cũng xua xua tay.

- Ngươi nói cái gì đó?

Nụ cười ưu nhã trên mặt Nguyệt Thấm Lan cứng lại, giơ tay gõ đầu cô gái tóc đỏ một cái. Nguyệt Phi Nhan ôm đầu dưa, ủy khuất nói:

- Ta đùa giỡn nha, tại sao lại đánh ta?

- Xem ra là nên tính chuyện hôn sự của ngươi rồi, ta nên suy nghĩ.....

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt con gái, giả vờ chân thành nói:

- Để ngươi gả cho một tên mặt rỗ trong Nội thành thì tốt.

- Mặt rỗ, chính là tên mặt rỗ nặng 300 cân, chỉ cao 1m5?

Nguyệt Phi Nhan trừng lớn con mắt màu đỏ, khuôn mặt khó có thể tin.

- Đúng vậy, ta cảm thấy hắn vô cùng tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, không thấy ánh mắt u oán của con gái. Nguyệt Phi Nhan nghiến răng ngà, nghiêng đầu nói:

- Không lấy chồng, phải gả cũng là chính ta tự gả.

- Ha ha ha ~~~

Đám người Mục Lương bật cười, đều nghe ra nữ nhân ưu nhã đang nói đùa.

Vưu Phi Phi lấy dũng khí nhìn về phía Mục Lương, ngượng ngập nói:

- Mục Lương, ngươi phải nhanh trở về bình an.

- Được rồi.

Anh khẽ cười gật đầu.

- Ta đi đây.

Anh phất tay với đám người trên quảng trường, xoay người tiến nhập khoang thuyền Lưu Ly.

- Mục Lương, về sớm một chút.

Trong tiếng kêu ầm ỉ của các cô gái, Ưng Lửa bay lên trời, lên như diều gặp gió.

Vù vù vù ~~~

Lúc tới gần Trà Thụ Tinh Thần, tán cây tách ra một cái khe hở, để Ưng Lửa có thể xuyên qua.

Trong chốc lát, Ưng Lửa đã bay lên mấy ngàn mét trên cao, có thể nhìn xuống toàn bộ thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ đã trở nên quá nhỏ bé...!

Na An và Bố Vi Nhân đứng ở gần bên mép khoang thuyền Lưu Ly, nhìn xuống toàn bộ thành Huyền Vũ.

- Nhìn ở trên này, thành Huyền Vũ thật sự rất nhiều cây xanh!

A Vũ kinh hô liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận