Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1859: Mua Căn Lớn Nhất



- Loại nhà thứ nhất sẽ lớn hơn một chút, chủ yếu là phòng khách sẽ to hơn, sân thượng cũng sẽ lớn hơn.

Hắn nói ra ba loại hình rồi nói:

- Loại nhà thứ ba là nhỏ nhất, tuy là cũng có hai gian phòng nhưng chỉ có thể đặt một cái giường lớn và bộ bàn ghế, không thể bỏ thêm những thứ khác nữa.

Áo Nhĩ Na đột nhiên hỏi:

- Vậy nhà ở hai phòng ngủ một phòng khách lớn nhất cần bao nhiêu tiền?

- Chỉ cần ba trăm ngàn đồng Huyền Vũ.

Nhân viên phục vụ lễ phép mỉm cười đáp.

Đôi mắt đẹp của Áo Nhĩ Na trừng lớn, quay đầu liếc nhìn em gái.

Áo Nhĩ Mạn không khỏi hỏi:

- Vậy nhà ở ba phòng ngủ một phòng khách rẻ nhất là bao nhiêu đồng Huyền Vũ?

Nhân viên công tác hồi đáp:

- Ba phòng ngủ một phòng khách à, rẻ nhất cũng cần bốn mươi ngàn đồng Huyền Vũ.

Nghe vậy, hai mắt của Áo Nhĩ Mạn tỏa sáng, quay đầu nói:

- Chị, chúng ta có thể mua nhà ở ba phòng ngủ một phòng khách nha, như vậy thì mỗi người sẽ có phòng riêng rồi.

- Nhưng sau này chúng ta còn phải mua dụng cụ bếp, ăn cơm cuộc sống và những thứ khác, chẳng lẽ ngươi không định mua sao?

Áo Nhĩ Na do dự nói.

Áo Nhĩ Mạn nghiêm mặt nói:

- Chị, chúng ta có sáu trăm ngàn đồng đấy, không thể thừa lại quá nhiều, bằng không thì sẽ bị người khác nhớ thương.

- Cũng đúng, vẫn là mua nhà ở lớn hơn một chút, số tiền còn lại cũng đủ mua dụng cụ bếp rồi.

Áo Nhĩ Na nhận đồng gật đầu.

Cô ngước mắt nhìn về phía nhân viên mô giới, chân thành nói:

- Chúng ta muốn mua nhà ở ba phòng ngủ một phòng khách.

- Hở?

Nhân viên mô giới sửng sốt một chút, tại sao hai người này chỉ mới thì thầm vài câu thì lại muốn mua phòng ở lớn hơn nữa, chẳng phải không nên là vừa nghe được giá cả thì dọa giật mình sao?

- Không có sao?

Áo Nhĩ Mạn nhíu mày.

- Có, ta đưa hình ảnh nhà ở cho các ngươi xem.

Nhân viên công tác hoàn hồn, vội vã trở lại quầy lấy ra một xấp ảnh chụp nhà ở ba phòng ngủ một phòng khách.

Áo Nhĩ Mạn và chị gái so sánh vài tấm ảnh nhà ở, cuối cùng chọn trúng một căn phòng gần đường chính, sau này đi lại sẽ dễ dàng hơn.

- Cản nhà ở ba phòng ngủ một phòng khách này khá lớn, cần bốn trăm năm mươi ngàn đồng, hai vị có muốn mua sao?

Nam nhân viên hỏi lại lần cuối.

- Ừ, ngươi dẫn chúng ta đi qua nhìn một chút, nếu như thích hợp thì chúng ta sẽ mua.

Áo Nhĩ Na phất tay nói.

- Được rồi, mời hai vị đi theo ta.

Trong mắt hắn lộ ra tia vui mừng, cầm chìa khóa đi trước dẫn đường.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, chẳng mấy chốc hai chị em đã đứng trước căn nhà mình vừa chọn, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

- Chị, nơi này thật lớn ~~~

Áo Nhĩ Mạn thán phục một tiếng.

Áo Nhĩ Na đồng dạng cảm thán, nói:

- Chúng ta còn có thể chạy bộ ở trong nhà.

Nhân viên bán nhà mỉm cười hỏi:

- Cửa sổ đều được làm bằng lưu ly, tính an toàn rất cao, không biết hai vị có hài lòng không?

Áo Nhĩ Na và em gái liếc nhau, đều thấy được sự thỏa mãn từ trong ánh mắt của đối phương, phất tay nói:

- Hài lòng, chúng ta quyết định mua nơi này.

Nhân viên công tác nhẹ nhàng thở phào một, đưa tay ý bảo:

- Được rồi, vậy mời hai vị cùng ta trở về Văn Phòng Mua Bán Bất Động Sản để điền thông tin.

- Chúng ta phải điền thông tin gì?

Áo Nhĩ Mạn tò mò hỏi.

- Hiện tại chỉ cần thẻ căn cước, sau đó tiến hành tin tức đăng ký là được rồi.

Nhân viên công tác giải thích.

- Nhưng chúng ta không có thẻ căn cước...

Áo Nhĩ Mạn ngạc nhiên nói.

Nam nhân viên quay đầu lại giải thích:

- Cái này không thành vấn đề, các ngươi muốn mua nhà ở tự nhiên sau này sẽ là người của khu Buôn Bán, có thể đi Cục Quản Lý để làm thẻ căn cước.

- Vậy là tốt rồi.

Áo Nhĩ Na nghe vậy thở phào một hơi.

…………

Trân Bảo Lâu, bên trong phòng làm việc của Hồ Tiên.

Bùm bùm bùm ~~~

Hồ Tiên ngồi vắt chéo hai chân, bàn tính trong tay vang lách cách cực nhanh, một khoản tiền được liệt kê rất chi tiết và kĩ càng.

- Thu nhập của cửa hàng Vải Và Trang Phục coi như không tệ, hiệu quả tuyên truyền của việc Trình Diễn Thời Trang vẫn rất tốt.

Đôi tai hồ ly của cô run lên, cầm lấy bút chỉ xuống viết kết quả.

Sau khi Phố Buôn Bán tổ chức cuộc thi thời trang thì mức buôn bán đã tăng vọt lên rất nhanh.

Tiếp đó video Trình Diễn Thời Trang đã được phát trong TV, hấp dẫn nhiều quý tộc đến đây, số lượng quần áo bán ra càng ngày càng nhiều.

- Quần áo tồn kho...

Hồ Tiên kéo ngăn kéo và lấy ra một bản đăng ký hàng nhập kho, phát hiện quần áo tồn kho không còn bao nhiêu, cáu mày lại:

- Như vậy không thể được, hai ngày nữa còn phải đưa hàng đến vương thành Tây Hoa và thành Tát Luận.

Trang phục ở thành Tát Luận và vương thành Tây Hoa cũng có mức tiêu thụ rất tốt, lần chuyển hàng trước đó đã sắp sắp bán xong rồi, cần phải mau chóng giao hàng tới đó.

- Hai ngày nay cũng không có quần áo mới đưa tới, chẳng lẽ không có hàng sao?

Cô lật lại bản đăng ký nhập kho hàng, không thấy được ghi chép giao hàng của Xưởng May.

Hồ Tiên suy nghĩ một chút, lấy ra một cuốn sổ và ghi lại chuyện này, tối nay khi trở về Nội Thành cô phải phân phó người đi Xưởng May nhìn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Hồ Tiên khép lại bản đăng ký, tiếp tục tính toán thu chi của những cửa tiệm khác.

Bùm bùm bùm ~~~

- Thu nhập của Cửa hàng Tạp Hóa cũng không tệ.

Hồ Tiên hài lòng gật đầu, liếc nhìn bản ghi chép, nhưng chỉ mới nhìn một chút thì chân mày nhíu lại, tại sao hai ngày nay không có bán gạo?

Hồ Tiên nghi ngờ lẩm bẩm:

- Chuyện gì xảy ra, vì sao hai ngày không bán gạo?

Loạt soạt ~~~

Cô lấy ra bản đăng ký nhập kho tương quan, lật mấy lần đều không nhìn thấy ghi chép về việc bán gạo trong hai ngày này.

- Người đâu.

Hồ Tiên ngẩng đầu hô một tiếng.

- Đại nhân Hồ Tiên, có chuyện gì thế?

Cửa phòng bị đẩy ra, nhân viên công tác đi vào, cung kính hỏi.

Hồ Tiên lạnh lùng nói:

- Đi gọi người quản lý Cửa hàng Tạp Hóa tới đây.

Cửa hàng Tạp Hóa, giống như tên gọi của nó, đây là nơi chuyên bán món chính và dầu muối như về gạo, lúa mì, bắp, dầu ăn, v.v…

- Vâng.

Trong lòng nhân viên này không nhịn được rùng mình, đại nhân Hồ Tiên đang tức giận.

Cô xoay người bước nhanh rời đi Trân Bảo Lâu, chạy thẳng đến Cửa hàng Tạp Hóa.

Ngón tay của Hồ Tiên nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, kéo ra một cái ngăn kéo khác và lấy ra một quyển đăng ký nhập kho dày cộm.

Cô lật hơn mười trang, nhìn thấy tin tức vào hai ngày trước, Cửa hàng Tạp Hóa vương thành Tây Hoa và thành Y Lê đều thỉnh cầu bổ sung hàng, gạo, lúa mì và dầu bắp đã sắp bán hết rồi.

Hồ Tiên chậc lưỡi nói:

- Suýt nữa thì quên mất, hai ngày nữa phải vận chuyển mấy thứ này cùng với quần áo qua đó mới được.

Cộp cộp cộp ~~~

Không bao lâu, nhân viên công tác mang theo người quản lý Cửa hàng Tạp Hóa trở về.

Người quản lý cửa hàng là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, vóc người tròn trịa mập mạp, cười rộ lên thì đôi mắt sẽ bị gò má múp míp che khuất hơn phân nửa.

- Đại nhân tìm ta có việc à?

Người quản lý cửa hàng cười hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận