Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2077: Trời Còn Chưa Tối Mà Sao Lại Có Người Nói Nói Mớ Rồi



- Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi nhé?

Nguyệt Thấm Di ưu nhã hỏi.

- Có, ngươi đọc kịch bản nơi này một chút.

Mục Lương lấy ra mấy quyển kịch bản và đưa cho Nguyệt Thấm Di.

- Kịch bản à?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Di nháy mắt sáng lên.

Cô tiếp nhận kịch bản và lập tức mở ra xem, chẳng mấy chốc thì đắm chìm vào nội dung.

Nguyệt Thấm Lan và Mục Lương liếc nhau, không hẹn mà cùng cười khẽ vài tiếng.

- Ngươi đưa đống kịch bản rác kia cho chị ấy xem đi.

Nguyệt Thấm Lan nhỏ giọng mở miệng.

Mục Lương cười một tiếng, lấy tới một xấp kịch bản đóng góp đặt ở trong góc thư phòng và bày trước mặt Nguyệt Thấm Di.

Cô không hề cảnh giác, nhìn xong kịch bản trong tay lại tiếp tục lật xem cuốn tiếp theo.

- A, kịch bản này...

Cô chợt khựng lại, cau mày lẩm bẩm.

- Kịch bản này làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười hỏi.

Nguyệt Thấm Di lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết:

- Kịch bản này... Thật đặc biệt.

- Có thể quay chụp sao?

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục hỏi.

- Cái này… Quay không tốt lắm đâu.

Nguyệt Thấm Di cau mày lại lật thêm vài tờ, vẻ mặt giống như ăn phải một cân khổ qua.

Cô không khỏi ngước mắt nhìn về phía Mục Lương.

- Mục Lương, những thứ này là do ngươi viết sao?

- Ngươi cảm thấy giống không?

Mục Lương buồn cười hỏi ngược lại.

- Không giống, ta cảm giác giống Phi Nhan viết hơn.

Nguyệt Thấm Di nghiêm mặt đáp.

Mục Lương rút ra ba quyển kịch bản, giải thích:

- Ba quyển này là ta viết, còn lại đều là kịch bản do dân trong thành đóng góp.



- Ra là thế! Thảo nào kịch bản dở như vậy.

Nguyệt Thấm Di thở phào nhẹ nhõm, rất sợ anh ấy đã thay đổi khẩu vị.

Khóe mắt cô liếc qua một cuốn kịch bản vừa xem, nhớ rõ nội dung của nó khá là đặc sắc, cầm lên hỏi:

- Không đúng, cuốn này cũng là do dân trong thành đóng góp sao?

- Đúng vậy, đây cũng là kịch bản duy nhất có thể dùng để quay chụp.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Thấm Di bình luận:

- Đúng thế, viết tốt vô cùng, nhưng vẫn còn kém ngươi chút ít.

- Thật ra ta hy vọng cô ấy có thể viết tốt hơn ta, như vậy ta sẽ dễ thở hơn một chút, có như vậy sau này ngành phim ảnh mới có thể phát triển hơn nữa.

Mục Lương lại nói những lời mà hai người nghe không hiểu.

- Có thể bồi dưỡng.

Nguyệt Thấm Di nhỏ nhẹ kết luận.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Ừm, đúng là nên bồi dưỡng nhân tài về phương diện này.

Sau này TV sẽ được bày bán ngày càng nhiều, tài nguyên phim ảnh phải đuổi kịp, bằng không thì Rạp Chiếu Phim chiếu cái gì, TV bán thế nào được?

- Những kịch bản này đều thiêu hủy đi.

Nguyệt Thấm Di nhìn một chồng mấy chục cuốn kịch bản bên cạnh.

Anh khẽ cười một tiếng:

- Để làm trưng bày đi, lưu làm kỷ niệm, sau này xây một viện bảo tàng phim ảnh, có thể bỏ nó vào trong cho mọi người xem.

- Viện bảo tàng phim ảnh?

Nguyệt Thấm Di và Nguyệt Thấm Lan liếc nhau, đây lại là gì nữa?

Mục Lương ôn hòa nói:

- Sau này hãy nói, ngành phim ảnh mới vừa bắt đầu phát triển, đường đi còn rất dài, không cần phải nóng vội.

Anh muốn sáng tạo văn hóa và lịch sử thuộc về vương quốc Huyền Vũ, phim ảnh là một điểm rất tốt để thâm nhập.

- Được rồi, ngươi lại thần thần bí bí.

Nguyệt Thấm Lan bĩu môi.

Nguyệt Thấm Di ưu nhã nói:

- Ta đi đây, hôm nào rảnh rỗi để ta trông thấy người viết kịch bản kia.

- Ừ!

Nguyệt Thấm Lan đồng ý.

Cô cũng đứng lên, chuẩn bị đi liên lạc người quản lý Vệ Thành Số Tám.

- Mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi, qua khoảng thời gian này là có thể thả lỏng một chút.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Hy vọng là vậy đi.

Nguyệt Thấm Lan phất tay, ưu nhã rời đi.

………..

Trạm xe lửa ở thủy cung dưới đáy biển.

Linh Tịch đi ra trạm xe lửa, ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, thấy được bầy cá đang bơi lội bên ngoài bức tường lưu ly, kinh ngạc hỏi:

- Nơi này chính là thành Huyền Vũ à? Tại sao lại nằm ở dưới đáy biển?

- Hình như không giống với những gì mà Lăng Hương mô tả.

Ước Mỗ cũng kinh ngạc không kém.

Phía sau hai người là một nhóm người gồm Kỵ Sĩ, Ma Pháp Sư và hầu gái, nhân số cộng lại vượt qua năm mươi.

- Có khi nào chúng ta đi nhầm địa phương rồi không? Nhưng người của Hải Quan đã nói chỉ cần ngồi xe lửa là sẽ đến mà.

Linh Tịch nghiêm mặt nói.

Bọn họ xuất phát từ thành Tra Nhĩ Tư của vương quốc Tề Nhĩ Vô, cưỡi Phi Ngô tới kênh Sương Mù, sau đó lại ngồi xe lửa tới thị trấn nhỏ dưới đáy biển.

- Đi tìm gì đó để ăn trước đi, ta đói.

Ước Mỗ vỗ bụng của mình.

Linh Tịch gật đầu nói:

- Vậy chúng ta đi ăn trước rồi lại đi tìm con gái.

- Không biết nơi này có món gì ngon?

Ước Mỗ mím môi, ngắm nhìn cửa hàng xung quanh.

- Bệ hạ, cần thuộc hạ đi tìm hiểu tin tức không?

Kỵ Sĩ Trưởng hỏi.

Lần này, quốc vương ra ngoài cho nên có Kỵ Sĩ Trưởng cùng đi theo.

Ước Mỗ nghiêm túc nói:

- Không cần, ta thấy cửa hàng đằng trước không tệ, vào đó ăn đi.

Cuối tầm mắt hắn chính là kiến trúc cao nhất ở thủy cung dưới đáy biển, Trung tâm Huyền Vũ.

- Thoạt nhìn không tệ.

Linh Tịch gật đầu một cái.

- Vậy thì mọi người đến đó thôi.

Ước Mỗ ra quyết định.

Hắn nắm tay Linh Tịch, sải bước đi về phía Trung tâm Huyền Vũ.

Linh Tịch quan sát cảnh đường phố xung quanh, còn có quang cảnh đáy biển bên ngoài bức tường lưu ly, khen ngợi không ngớt miệng:

- Nơi đây thật tốt.

Ước Mỗ cười hỏi:

- Ngươi thích nơi đây à?

- Ừm, rất đẹp.

Linh Tịch gật đầu.

- Vậy ta mua lại nơi đây, sau này khi nào ngươi rảnh rỗi thì cứ đến ở lại vài ngày.

Ước Mỗ vung tay lên nói.

Linh Tịch trợn trắng mắt với chồng mình, tức giận nói:

- Ngươi còn chưa tỉnh ngủ à?

Ước Mỗ ngạo nghễ nói:

- Thế nào, ta có tinh thạch ma thú, còn có rất nhiều kim tệ, của cải của ta đủ mua nơi này.

- Trời còn chưa tối mà sao lại có người nói nói mớ rồi.

Dân trong thành đi ngang qua nghe được, không nhịn được lên tiếng chế nhạo.

- Đúng vậy, phòng ở nơi này không bán ra ngoài, thuê một tháng cũng đã tốn hết mấy ngàn đồng Huyền Vũ rồi, không phải nói mua là mua được đâu.

- Lại thêm một tên điên rồi.

Ước Mỗ nghe đám người dân trong thành trò chuyện, mặt đen lại, còn có chút xấu hổ.

- Ngươi nghe chưa, nhà ở nơi này không bán nha.

Linh Tịch nhịn cười nói.

Kỵ Sĩ Trưởng và những người khác nín cười, không dám thất lễ trước mặt quốc vương.

- Hừ, cứ chờ đi! Chờ ta gặp thành chủ thành Huyền Vũ, lúc đó xem hắn bán hay không?!

Ước Mỗ giận dỗi nói.

Linh Tịch lạnh nhạt cắt lời chồng:

- Ngươi câm miệng, ngươi không phải không biết nơi này cách Tề Nhĩ Vô bao xa, mua nhà ở chỗ này làm chi?

- Không được, ta nhất định phải mua lại.

Ước Mỗ hừ lạnh một tiếng.

Linh Tịch trấn an nói:

- Được rồi, chúng ta đi ăn thôi, sau đó đi tìm con gái, ngày mốt còn phải tham gia đại điển kiến quốc nữa.

- Tốt, tất cả nghe theo phu nhân.

Ước Mỗ nhếch miệng cười.

Kỵ Sĩ Trưởng và những người khác liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có chút cổ quái, xem ra quốc vương bệ hạ sợ vợ.

Đoàn người đi vào Trung tâm Huyền Vũ, nhân viên công tác nhanh chóng bước tới nghênh đón, sau khi biết được mọi người tới đây ăn cơm thì bắt đầu đề cử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận