Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1660: Bạn Chung Phòng Của Mặc Liên

Ngục Giam lạnh lẽo trở nên náo nhiệt, tất cả phạm nhân đều tỉnh dậy, bọn hắn quấn chặt quần áo trên người, thành thật đứng đợi trước cửa nhà lao.

- Lúc nào ta mới có thể ra đi đây.....?

Sắc mặt Mặc Liên trắng bệch, cô khoanh hai tay trước người để cơ thể được ấm áp hơn một chút.

Sau khi trải qua hai vòng thẩm vấn, không có bất ngờ gì xảy ra, cô đã bị áp giải vào Ngục Giam, bắt đầu cải tạo lao động mười năm.

- Ha ha, thành thật tiếp tục chờ đợi thôi.

Bạn tù cùng phòng nở nụ cười lạnh lùng.

Mặc Liên liếc nhìn bạn tù, cô nhớ đối phương tên là Hoa La, là một kẻ trộm, đã ở Ngục Giam hơn nửa năm rồi.

Cô vội vàng hỏi:

- Không có cách nào rời đi sớm hơn sao?

- Đương nhiên là có.

Hoa La dựa vào cửa nhà lao, mệt mỏi ngáp một cái.

- Biện pháp gì?

Đôi mắt đẹp của Mặc Liên sáng lên.

Hoa La liếc nhìn Mặc Liên một cái, cười nhạo nói:

- Biện pháp có ba cái, cái thứ nhất đơn giản nhất và cũng là dễ dàng nhất, muốn biết sao?

Trong lòng Mặc Liên nén giận, nói với giọng điệu khô khốc:

- Muốn.

- Chết.

Hoa La lạnh lùng cười nói.

- Cái gì?

Mặc Liên sửng sốt một chút.

Hoa La liếc nhìn Mặc Liên, cười nhạo nói:

- Khi nào ngươi chết, biến thành thi thể thì sẽ bị đưa ra ngoài, như vậy đủ đơn giản chưa?

-... Biện pháp thứ hai thì sao?

Mặc Liên chịu đựng lửa giận trong lòng, sau khi nghe xong hai phương pháp còn lại thì nổi giận cũng không muộn.

Hoa La giơ hai ngón tay, toét miệng nói:

- Biện pháp thứ hai chính là khiến thành chủ thành Huyền Vũ thích ngươi, ngươi sinh một đứa con cho hắn, vậy khẳng định có thể ra ngoài.

Mặc Liên đen mặt, cắn răng nói:

- Chẳng lẽ không có biện pháp nào đáng tin cậy một chút sao?

- Có, biện pháp thứ ba chính là….

Khóe môi của Hoa La cong lên, lộ ra một nụ cười gợi đòn.

- Là cái gì?

Mặc Liên nhẫn nhịn không nổi nóng.

- Biện pháp thứ ba chính là bỏ tinh thạch hung thú để chuộc thân.

Hoa La nhún vai, không còn hứng thú trêu chọc bạn tù mới, dù sao thì cả hai có thể sẽ ở cùng nhau trong mười năm.

Hoa La không biết một điều, chỉ có nhóm người của nàng mới có thể chuộc thân, những người phạm tội sau này đều không cho phép chuộc thân.

- Tinh thạch hung thú?

Mặc Liên nhíu mày, nhưng rất nhanh nhận ra đối phương chắc đang nói về tinh thạch ma thú.

Hoa La nhìn Mặc Liên từ trên xuống dưới, bĩu môi nói:

- Đương nhiên rồi, nhưng ngươi chắc không có tinh thạch hung thú để chuộc thân, nếu không thì ngươi đã không ở đây rồi.

- Ta có, đương nhiên là ta có tinh thạch ma thú rồi!

Mặc Liên vội vàng nói.

Hoa La liếc đối phương, hỏi:

- Cứ lấy mười vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng là có thể giảm được một năm giam giữ, ngươi có bao nhiêu?

Lúc này trong lòng cô có chút chán nản, đợi lâu như vậy mà con trai còn không có mang tinh thạch hung thú tới chuộc mình, cô đã có chút tuyệt vọng rồi.

Mặc Liên sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi:

- Sơ cấp trung đẳng là cái gì?

- Cái đó mà ngươi cũng không biết sao?

Hoa La nhìn Mặc Liên với ánh mắt giống như nhìn thấy một tên ngốc.

Mặc Liên há to miệng, nàng luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.

Lúc này giám ngục đi tới, giơ gậy cảnh sát nghiêm túc nói:

- Giữ yên lặng.

Mặc Liên đành phải im lặng, không tiếp tục hỏi nữa.

Một lát sau, giám ngục quay lại và lần lượt mở ra tất cả cửa nhà lao.

Giám ngục cao giọng nói:

- Mọi người xếp hàng, bây giờ đi ăn sáng.

Mặc Liên đi theo Hoa La ra ngoài, ánh mắt dò xét bốn phía, nàng nhìn thấy có giám ngục cầm nỏ quân dụng, phụ trách duy trì an toàn và trật tự ở Ngục Giam.

- Tiến về phía trước.

Giám ngục hô hào.

Ánh mắt của Mặc Liên có chút ảm đạm, cô đi theo đội ngũ rời khỏi khu Ngục Giam và tiến vào nhà ăn, bắt đầu xếp hàng cầm khay ăn rồi lại tiếp tục xếp hàng nhận thức ăn ở cửa sổ.

Mười phút sau, trong khay ăn của Mặc Liên có một củ khoai lang hấp và một nắm cơm, đây chính là bữa sáng ở Ngục Giam.

- Không ngờ sáng hôm nay lại có khoai lang.

Hoa La bưng khay ăn ngồi đối diện Mặc Liên, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy thức ăn trong khay.

- Trước đó không có sao?

Mặc Liên kinh ngạc hỏi.

Hoa La nghiêm túc nói:

- Đương nhiên không có, đây chính là rau củ, giá rất đắt.

Khóe mắt của Mặc Liên nhảy lên, vì sao người này giống như là tám trăm năm chưa ăn qua rau quả xanh?

Hoa La liếc Mặc Liên một cái, cười toét miệng hỏi:

- Thế nào, ngươi không thích ăn sao?

- Ta ăn những thứ này thường xuyên.

Mặc Liên nhàn nhạt nói.

Sau khi cô đến thành Huyền Vũ thì mỗi ngày đều ăn khoai lang, nướng, chưng nấu, chiên, xào, tất cả đều ăn qua.

- Chậc chậc, ngươi bớt nói nhảm đi, rau quả xanh đắt tiền như vậy, ai có thể thường xuyên ăn chứ?

Hoa La trợn trắng mắt, chỉ coi Mặc Liên là đang nói đùa.

Cô cầm khoai lang lên rồi há miệng cắn một miếng lớn cả da lẫn thịt khoai.

Mặc Liên im lặng, cầm khoai lang lên rồi bắt đầu lột da, chỉ ăn phần thịt khoai màu vàng cam bên trong.

Hoa La cau mày nói:

- Da này có thể ăn, đừng lãng phí.

- Ta không thích ăn da.

Mặc Liên thuận miệng ứng phó một câu.

Hoa La lại quan sát Mặc Liên lần nữa, các hành vi của đối phương đều rất kì quặc, không giống như một người bình thường.

Cô cau mày, chẳng lẽ bạn tù mới thật sự thường xuyên ăn rau quả xanh?

Mặc Liên cầm cơm nắm lên rồi cắn một miếng, nói:

- Cơm nắm cũng không tệ lắm.

- Ngươi biết đây là cái gì sao?

Hoa La kinh ngạc hỏi.

Mặc Liên gật đầu nói:

- Ừ, người trong thành Huyền Vũ gọi nó là lúa nước, một loại hạt giống thực vật.

- Món này là đồ ăn làm từ hạt giống thực vật?

Hoa La nói với giọng khó có thể tin được.

Tay cầm cơm nắm của Mặc Liên hơi khựng lại, nghi ngờ hỏi:

- Vì sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?

Đôi mắt của Hoa La trợn to, hỏi ngược lại:

- Đây chính là hạt giống thực vật, cứ như vậy phát cho chúng ta làm bữa sáng ăn, sao ta có thể không kinh ngạc cho được?

Mặc Liên im lặng trong phút chốc, sau đó buồn bực hỏi:

- Cho nên ta thắc mắc vì sao ngươi lại kinh ngạc?

- Hừ, thực vật rất trân quý, hạt giống tự nhiên là vô cùng hiếm hoi và đắt đỏ.

Hoa La nói một cách đương nhiên.

-???

Mặc Liên co giật khóe miệng, không lẽ người trước mắt bị điên rồi sao?

Mặc Liên kiên nhẫn nói:

- Thực vật thông thường không đắt, bên ngoài đâu đâu cũng có.

- Ngươi nói là thành Huyền Vũ sao?

Hoa La hỏi.

Mặc Liên thuận miệng giải thích:

- Dĩ nhiên không phải,, ngoại trừ một ít vương quốc cực kì cá biệt thì rất nhiều vương quốc đều có lục thực.

- Vương quốc là cái gì?

Hoa La truy hỏi.

- Vương quốc mà ngươi cũng không biết sao?

Mặc Liên dừng nhấm nuốt, nàng đã rõ cảm giác kì lạ là ở chỗ nào.

Hai người liếc nhau, sau đó đồng thanh mở miệng:

- Ngươi từ đâu tới?

Hoa La đảo mắt một vòng, thuận miệng nói:

- Ta tới từ thành Phi Điểu.

- Ta tới từ thành Tát Luận.

Mặc Liên lạnh nhạt đáp.

Cô nhớ lại, trong vương quốc Hải Đinh có toà thành nào tên là thành Phi Điểu sao?

- Thành Tát Luận à, chưa từng nghe qua.

Hoa La nhíu mày, lại hỏi:

- Bây giờ thành Huyền Vũ đang ở nơi nào?

- Ngay bên cạnh thành Tát Luận.

Mặc Liên trả lời đúng sự thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận