Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2322: Thú Kim Lưu Bốn Tai.

Sinh linh màu vàng kim nghiêng đầu nhìn cô gái tóc trắng, khi cô vừa định tiếp tục bước tới trước thì nó đột ngột há miệng ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Ly Nguyệt, cái miệng vốn dĩ chỉ bằng một quả anh đào của sinh linh màu vàng kim đột nhiên biến to như miệng của cá voi và bao phủ về phía cô.

- A ~~~

Ly Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng lùi lại phía sau theo bản năng.

- Không biết sống chết.

Mục Lương hừ lạnh một tiếng rồi giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt lại và ngưng kết không gian xung quanh.

Sinh linh màu vàng kim bị đóng băng ngay lập tức, cơ thể không cách nào nhúc nhích được, trong đôi mắt nho đen tràn đầy sự hoang mang.

Ly Nguyệt giơ tay che ngực, nhìn bộ dáng hung ác của sinh linh màu vàng kim, sự tương phản quá lớn, nàng nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Mục Lương lạnh lùng nhìn sinh linh màu vàng kim, khí thế kinh khủng áp đảo về phía nó.

Sinh linh màu vàng kim nhất thời run rẩy trong gió, chiếc miệng há to khôi phục nguyên dạng, biến trở lại dáng vẻ nhỏ xinh một lần nữa.

Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn sinh linh màu vàng kim, bề ngoài vẫn rất đáng yêu, có tính mê hoặc rất lớn.

Mục Lương buồn cười hỏi:

- Ngươi còn muốn nó không?

Ly Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Ngươi không muốn thuần hóa nó sao?

- Nếu ngươi thích thì có thể giữ lại nuôi.

Anh ôn hòa nói.

Cô lộ ra sắc mặt cổ quái, xua tay nói:

- Vẫn là lưu lại cho ngươi đi.

- Ha ha ha, được.

Mục Lương buồn cười, vươn tay cách không nắm lấy sinh linh màu vàng kim, nó lập tức bay lên khỏi mặt đất.

Cơ thể nó run rẩy, sợ hãi nhìn Mục Lương cho đến khi lọt thỏm vào trong bàn tay hắn.

Nó không sinh ra được ý niệm phản kháng, đôi mắt nhân tính hóa lộ ra biểu cảm thương cảm.

Sinh linh màu vàng kim rất mềm, bộ lông màu vàng giống như tơ lụa, nếu không phải sự biến hóa tương phản mới vừa rồi, nó tuyệt đối là thú cưng tốt nhất cho các cô gái.

- Xúc cảm rất tốt.

Mục Lương nhướng mày bình luận.

Ngay sau đó, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu anh.

……….

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Mục Lương:

- Keng! Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Mục Lương nhìn thoáng qua Ly Nguyệt, sau đó hồi phục bằng ý niệm:

- Thuần dưỡng.

- Keng! Thú Kim Lưu Bốn Tai cấp 3 đang được thuần dưỡng...

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công Thú Kim Lưu Bốn Tai.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Khổng Lồ Hoá của Thú Kim Lưu Bốn Tai hay không?

Mục Lương hơi nhướng mày, nhẹ giọng đáp lại:

- Kế thừa.

- Keng! Khổng Lồ Hoá đang thay đổi… Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa dứt, lỗ tai của Thú Kim Lưu Bốn Tai lay động vài cái, ánh mắt nó mờ mịt vài giây rồi lại sáng ngời lần nữa, khi nhìn thấy Mục Lương thì ánh mắt đã thêm mấy phần vô cùng thân thiết.

- Anh anh ~~~

Thú Kim Lưu Bốn Tai khẽ kêu hai tiếng giống như là đứa bé làm nũng, nó dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay của anh.

- Ngoan, sau này ngươi sẽ là Tiểu Lục.

Mục Lương ôn hòa nói, lấy chữ Lưu bên trong Thú Kim Lưu Bốn Tai, đồng âm với chữ Lục (sáu), một cái tên dễ nghe dễ nhớ.

- Anh anh ~~~

Lỗ tai của Thú Kim Lưu Bốn Tai vui sướng run lên, hiển nhiên là rất thích cái tên này.

Ly Nguyệt cắn môi dưới, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào Thú Kim Lưu Bốn Tai, dáng vẻ nũng nịu của nó thật sự là quá đáng yêu.

- Sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Cô không khỏi vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu của Thú Kim Lưu Bốn Tai.

- Ngươi ôm nó đi.

Mục Lương nhét Thú Kim Lưu Bốn Tai vào trong lòng cô gái tóc trắng.

- Vâng!

Cô lập tức lên tinh thần, ôm nó bắt đầu vuốt ve, yêu thích không buông tay, vui vẻ nói:

- Xúc cảm thật sự rất rất tốt ~~

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, hỏi:

- Muốn ta dùng lông của nó làm một bộ quần áo cho ngươi không?

Thú Kim Lưu Bốn Tai nghe vậy cơ thể cứng đờ, bốn lỗ tai tiu nghỉu, nhìn Mục Lương với ánh mắt vô cùng tội nghiệp.

Ly Nguyệt tức giận nói:

- Ngươi đừng làm nó sợ.

- Ha ha ha, ta đùa thôi.

Mục Lương cười to vài tiếng, vươn tay chọc đầu của Thú Kim Lưu Bốn Tai.

Lỗ tai của Thú Kim Lưu Bốn Tai lại dựng đứng một lần nữa, dáng vẻ vốn dĩ còn đang uể oải suy sụp biến mất không thấy đâu.

Ly Nguyệt ôm Thú Kim Lưu Bốn Tai ngồi xuống và đặt nó trên đùi, cầm lấy một cây nấm nướng đút cho nó.

- Ngao ô ~

Thú Kim Lưu Bốn Tai vươn chi trước thấp bé, ôm lấy cây nấm gặm ăn.

- Thật là đáng yêu.

Ly Nguyệt không khỏi lại chọc chọc đầu của Thú Kim Lưu Bốn Tai.

Cơ thể của Thú Kim Lưu Bốn Tai lung lay, cây nấm nướng trong ngực suýt nữa rơi trên mặt đất, nó vội vàng vươn tay ôm chặt lại.

- Vẫn nhỏ như vậy cũng không tệ lắm.

Mục Lương ôn hòa nói.

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không muốn tiến hóa nó sao?

Mục Lương bình thản nói:

- Khi nào có nhu cầu rồi nói sau.

- Vậy ngươi chiếm được năng lực gì từ trên người nó vậy?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

- Hoá Khổng Lồ.

Mục Lương nói xong thì vươn tay ra, hơi chuyển động suy nghĩ, bàn tay lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến lớn hơn một mét, thoạt nhìn giống như một chiếc quạt hương bồ.

- A, bất kỳ chỗ nào đều có thể biến lớn sao?

Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

- Chắc là vậy...

Mục Lương vô ý thức gật đầu.

Anh nhìn bàn tay biến to, lại cúi đầu nhìn giữa hai đùi, ánh mắt trở nên cổ quái.

Ly Nguyệt nghi ngờ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì.

Mục Lương lắc đầu, khôi phục bàn tay trở lại nguyên dạng.

Năng lực mà anh kế thừa từ Thú Kim Lưu Bốn Tai là Khổng Lồ Hoá, có thể làm cho từng bộ phận hoặc là cả cơ thể biến lớn, giống như miệng của Tiểu Lục vừa rồi.

Ly Nguyệt không hỏi nhiều, tiếp tục đùa nghịch Thú Kim Lưu Bốn Tai, càng xem càng thích nó.

- Lách tách ~~~

Lửa trại dần yếu bớt, Mục Lương thảy thêm vài cây gỗ mới vào trong đống lửa.

Thú Kim Lưu Bốn Tai quay đầu nhìn về phía nồi súp nấm, lỗ tai quơ qua quơ lại.

- Ngươi muốn uống à?

Ly Nguyệt hỏi.

- Anh anh ~

Lỗ tai của Thú Kim Lưu Bốn Tai lập tức lay động.

- Vậy ngươi nếm thử đi.

Ly Nguyệt múc một chén súp nấm rồi đặt ở trước mặt Thú Kim Lưu Bốn Tai.

Nó lắc lỗ tai tiến lên trước, ghé vào cạnh chén rồi vùi đầu ăn lấy ăn để.

Ly Nguyệt nhìn về phía Mục Lương, kinh ngạc nói:

- Có vẻ như Tiểu Lục rất thích uống súp nấm.

Mục Lương bình thản trả lời:

- Nó là động vật ăn tạp, ngoại trừ thức ăn có độc thì cái gì cũng ăn.

- Như vậy rất dễ nuôi.

Ly Nguyệt hài lòng gật đầu.

Mục Lương quyết định nói:

- Ừm, sau này nuôi nó làm thú cưng ở trong cung điện cũng không tệ.

- Vâng!

Ly Nguyệt vui vẻ gật đầu lia lịa.

Thú Kim Lưu Bốn Tai uống xong một chén súp nấm thì bụng đã căng phồng, nó thỏa mãn ngã vào trong lòng cô gái tóc trắng,.

Cô vươn tay xoa xoa bụng của nó, xúc cảm mềm mại khiến người ta yêu thích không buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận