Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 706: Kiến Gọng Kiềm

Con ngươi màu xanh của Cầm Vũ trợn tròn lên, kinh ngạc nhìn con Kiến Gọng Kiềm đã lớn lên gấp đôi, đầu nó có hơi to, không nhúc nhích được rồi.

Hàm của Kiến Gọng Kiềm khép lại, nó quay người bò về phía của Mục Lương.

Mục Lương đưa tay ra, để cho nó bò vào lòng bàn tay mình.

Sau khi tiến hóa, Kiến Gọng Kiềm đã có kích thước lớn bằng ba ngón tay, mà lại có một cặp hàm bằng phân nửa cơ thể nó.

- Năng lực thiên phú là sức mạnh của cái hàm này à?

Mục Lương dùng ý nghĩ ra lệnh:

- Biểu diễn cho ta xem nào.

Kiến Gọng Kiềm nhận lệnh, xoay người rời khỏi lòng bàn tay anh, trở về mặt bàn.

Đầu nó lắc qua lắc lại, rồi nó nhìn thấy một tảng đá xanh, to bằng cái hàm của nó.

Nó bước tới, gần như nó không cần dùng nhiều sức mạnh cũng có thể dễ dàng nhấc viên đá đó lên.

- Thử thêm cái này nữa.

Mục Lương đưa tay ra, dùng một khối vuông Lưu Ly vừa mới ngưng tụ thành, nặng gấp năm mươi lần Kiến Gọng Kiềm.

Nó tiến lại gần, một lần nữa dùng hàm của nó nâng khối pha lê lên.

Mắt của Mục Lương hiện lên vẻ thán phục, anh lại vươn tay ra tăng lên gấp đôi sức nặng cho khối Lưu Ly kia.

Vẻ mặt anh mong chờ nói:

- Hãy thử thêm lần nữa đi.

Tê tê~~

Nó phát ra một tiếng kêu kỳ lạ rồi lảo đảo nhấc khối vuông lên, lần này có vẻ khó hơn rất nhiều.

- Nó có thể mang nổi trọng lượng gấp trăm lần trọng lượng cơ thể nó.

Mục Lương lên tiếng tán thưởng.

- Rất mạnh đó nha.

Cầm Vũ cũng cảm thán một tiếng.

Mục Lương đưa tay ra đặt trên thân nó rồi ra lệnh ở trong đầu.

- Hệ thống, tiến hóa Kiến Gọng Kiềm lên thẳng cấp 7.

- Đinh! Kiến Gọng Kiềm tiến hóa từ cấp 1 lên cấp 7, trừ 1 triệu 100 ngàn điểm tiến hóa.

- Ding! Kiến Gọng Kiềm tiến hóa thành công lên cấp 7.

- Ding! Thiên phú Sức Mạnh Của Hàm đang được cải thiện... Đang thích ứng... Kế thừa đã hoàn tất.

Mục Lương cảm thấy một dòng nước ấm áp chảy trong cơ thể mình, cảm giác này thoáng qua rồi biến mất, cơ thể của anh lại mạnh thêm nữa rồi.

Anh nhìn về phía nó, kích thước của nó đã tăng từ hai ngón tay lên 6 mét, hình thể của nó đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất rồi.

Kiến Gọng Kìm có kích thước sáu mét, cặp hàm lớn tới 1m5. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cổ của người ta thấy lạnh rồi.

Theo bản năng vốn có, Cầm Vũ lùi lại phía sau vài bước, hơi thở của nó khiến tim cô đập thình thịch.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, từ một con kiến bình thường trở thành hung thú cấp 7, điều này quá kinh khủng.

- Thiên phú không có thay đổi...

Mục Lương đưa tay vỗ vào hàm của Kiến Gọng Kiềm, dùng ý nghĩ hỏi Kiến Gọng Kiềm.

Một lúc sau, anh gật đầu hài lòng.

Sau khi tiến hóa đến cấp 7, nó đã có thể nâng một vật nặng gấp 700 lần trọng lượng cơ thể của nó.

Lúc này, nó lại truyền đến một ý nghĩ.

- Ngươi là Kiến Chúa?

Đôi mắt đen của Mục Lương sáng lên.

Dựa trên kiến thức ở Địa Cầu, anh biết Kiến Chúa có ý nghĩa như thế nào?

Kiến Chúa có thể sinh ra kiến thợ, giống như ong chúa.

Tưởng tượng đến một nhóm Kiến Kẹp Khổng Lồ xung phong ra trận, nghĩ đến thôi cũng khiến trong lòng người ta nóng bừng bừng rồi.

Nếu kiến thợ có sức mạnh bằng một nửa Kiến Gọng Kiềm và số lượng đủ nhiều, thì có thể sử dụng làm vật cưỡi cho Thành Phòng Quân, phiên bản kỵ binh đặc biệt?

Cầm Vũ chớp chớp đôi mắt màu lam, tại sao Thành chủ lại vui vẻ như vậy?

Tê tê...

Kiến Gọng Kiềm lắc lắc hai sợi râu dài trên đầu nó để truyền đạt ý nghĩ.

Đôi mắt đen của Mục Lương sáng lên, ra là nó sắp đẻ trứng lần đầu tiên.

Anh vỗ vào hàm của nó, cười nói:

- Ta sẽ dẫn ngươi đến vách núi để xây tổ kiến.

Tê tê...

Nó quơ quơ bộ râu dài, chuẩn bị rời khỏi thư phòng.

- Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi.

Anh nói với Cầm Vũ một câu trước khi rời đi.

- Được.

Cầm Vũ nghiêng người đáp.

Mục Lương mang theo Kiến Gọng Kiềm bay lên trời, hướng về phía tường thành bay đi.

Qua một thời gian ngắn.

Anh đã đến vách núi ở Tam Hải Quan, cách tường thành không xa là chỗ của doanh trại.

- Ngươi có thể xây tổ kiến ở đây.

Mục Lương đặt nó xuống và để nó đứng trên vách đá.

Tê tê...

Nó ồ lắc lư mấy cái chân của nó một cách hài lòng, sau đó bắt đầu đào một cái lỗ trong đất, nó phun dịch nhờn ra để cố định lớp đất xây tổ kiến.

Mục Lương nhìn nó một lúc, nó đã chui vào vách đá và biến mất.

Rồi anh lại bay lên trời, quay về Trung Ương.

Trở lại thư phòng, ở trong phòng Cầm Vũ vẫn đang chờ đở đó.

- Ngươi đã đọc những cuốn sách đó chưa?

Ma xui quỷ khiến anh hỏi một câu.

-???

Cầm Vũ không hiểu gì chớp chớp đôi mắt màu lam, hỏi:

- Thành chủ, ngài nói cuốn nào vậy?

- …

Khóe miệng Mục Lương giật giật, xua tay nói:

- Không có gì.

- Hả?

Trong mắt Cầm Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.

- Ngươi đi theo ta, ta có cái này cho ngươi.

Mục Lương khéo léo chuyển đề tài.

Có cái gì cho ta?

Cầm Vũ tò mò đi theo anh ra khỏi thư phòng, đến sảnh Thiên Điện.

Mục Lương đi vào phòng làm việc và liếc nhìn người cô gái tóc xanh ở phía sau.

- Đi vào xem.

Anh đưa tay ra chỉ vào một mảnh vải lanh trắng đang phủ ở góc tường.

Cầm Vũ nhìn Mộ Lương, sao lại thần bí như vậy?

Cô cũng không hỏi nhiều, đi thẳng đến góc tường, vươn tay nắm lấy tấm vải lanh, nhẹ nhàng kéo ra, rồi thấy được đồ vật ở dưới tấm vải lanh.

Ánh sáng màu tím của bộ giáp lọt vào mắt cô, từng mảnh chồng lên nhau tạo thành một bộ giáp toàn thân.

Chỉ cần cái nhìn đầu tiên, Cầm Vũ đã phải lòng bộ khôi giáp này rồi.

Cô mở to đôi mắt đẹp quay lại nhìn Mục Lương, hỏi với giọng hoài nghi:

- Cái này là cho ta à?

- Ừm, cho ngươi.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu.

Bộ giáp màu tím trước mặt, được làm từ vảy của Sóc Lôi Linh, nó có tên là ‘Khôi Giáp Lôi Đình’.

- Đây là Linh khí Cấp cao.

Hô hấp của Cầm Vũ trở nên gấp gáp hơn.

Cô biết nhìn hàng nha, khôi giáp trước mặt rõ ràng là linh khí cấp cao, nói cho cô thì cho vậy luôn ư?

- Tự tay ta chế tạo, đương nhiên ta biết đó là linh khí cấp cao.

Mục Lương cười nói.

Lần này, Cầm Vũ nhịn không được nữa, hô lên thành tiếng:

- Ngươi còn là linh khí sư cấp cao?

- Ừ.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu.

-...

Cầm Vũ im lặng thật lâu không nói lời nào, người đàn ông trước mặt này là người như thế nào vậy?

Mục Lương nói một cách bình tĩnh:

- Nó gọi là Khôi Giáp Lôi Đình. Ngươi có thể khải linh với nó và mặc lên xem.

- Được.

Cầm Vũ hít một hơi sâu, cố gắng trấn an trái tim đang kích động của mình.

Cô đưa tay ra, lấy xuống tinh thạch của hung thú ra khỏi Khôi Giáp Lôi Đình, rồi thay vào đó một viên hung thú tinh thạch mới.

Sau đó, cô cắt đầu ngón tay của mình và nhỏ máu lên viên tinh thạch đó.

Một tia sáng màu tím lóe lên, và những vòng cung màu tím của Hồ Quang Điện nổi lên trên bề mặt của bộ giáp, linh hoạt như những con rắn nhỏ, phát ra âm thanh ‘rắc rắc’.

Ông ~~

Một tiếng ‘Ông’ bắt đầu vang lên, đã thành công rồi.

Cầm Vũ nóng lòng lấy xuống Khôi Giáp Lôi Đình, nghiên cứu cách mặc vào người.

- Ta giúp ngươi.

Mục Lương bước tới, vươn tay nới lỏng khóa áo giáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận