Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1992: Trên Đời Này Không Có Bữa Trưa Miễn Phí



Hi Đức Vưu Kỳ nhìn bốn phía trắng xóa, thấp giọng nói:

- Chuyện này là gì?

- Không biết, cứ đi tới trước nhìn sao.

Mục Lương nhàn nhạt nói, rồi giơ tay ném ra một sợi tơ nhện, dính ở bên hông Hi Đức Vưu Kỳ.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Hi Đức Vưu Kỳ nghiêm túc hỏi.

- Sợ ngươi đi lạc.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

-...

Lão ngậm miệng, quyết định không so đo với thanh niên này.

Mục Lương nhìn ra xa, nhận rõ phương hướng rồi bay về trước.

Hi Đức Vưu Kỳ vội vã vỗ cánh đuổi theo, mỗi lần cánh khổng lồ vỗ là có thể bay hơn trăm mét, lại còn có thể xua tan sương mù xung quanh ra xa.

Sau mười mấy phút, tốc độ bay của anh trở nên chậm lại, bên tai nghe thấy âm thanh của sóng biển.

Anh lại bay tới trước thêm mười mét, tầm nhìn trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cách đó không xa là hải đảo, ở giữa được ngăn cách bởi nước biển cuồn cuộn.

- Lại trở về rồi.

Sắc mặt của Hi Đức Vưu Kỳ có chút khó coi.

Lão nhìn về phía Mục Lương, thấy trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không khỏi hỏi:

- Ngươi không cảm thấy thất vọng sao?

- Còn tốt, vốn dĩ ta chỉ tới đây để điều tra tình huống thôi.

Mục Lương bình thản đáp.

Hi Đức Vưu Kỳ trầm giọng hỏi:

- Hiện tại điều tra xong rồi, vậy phải làm thế nào đâu?

- Ta chưa nghĩ ra, đi tới đối diện nhìn thử.

Mục Lương ngước mắt nhìn bên kia hải đảo.

Trong lòng Hi Đức Vưu Kỳ nổi lên nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Ta nghe theo ngươi.

- Đi theo ta, đừng cách quá xa.

Mục Lương căn dặn một câu, không đợi đối phương trả lời thì đã bay ra ngoài.

Tơ nhện bên hông Hi Đức Vưu Kỳ lập tức căng chặt, cả người bị lôi kéo tới trước.

Lão vội vàng vỗ cánh bay tới, lúc này tơ nhện bên hông mới lỏng trở lại.

Nửa giờ sau, khi hai người xuyên qua làn sương mù dày đặc lại thấy hải đảo lần nữa thì đều lựa chọn yên lặng.

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn về phía Mục Lương, bình tĩnh hỏi:

- Thế nào, lần này ngươi có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết không?

- Ta thử xem.

Trong lòng Mục Lương đã có ý tưởng.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, cùng lúc thi triển hai năng lực là Lỗ Đen Trọng Lực và Cắn Nuốt Không Gian, thay đổi không gian trong sương mù.

- Đi thôi.

Dứt lời thì anh lại bay vào trong sương mù lần nữa.

Mặc dù trong lòng Hi Đức Vưu Kỳ không ôm hy vọng nhưng vẫn theo sát đối phương.

Trong quá trình bay, lão lưu ý sương mù dày đặc xung quanh, phát hiện sương mù đều đang vặn vẹo một cách bất quy tắc.

- Vù vù vù ~~~

Nửa giờ sau, trên mặt Hi Đức Vưu Kỳ tràn đầy sự ngạc nhiên, tại sao bay lâu như vậy nhưng vẫn còn chưa nhìn thấy hải đảo nữa?

- Mục Lương, chuyện gì xảy ra thế?

Lão không khỏi thắc mắc.

Mục Lương nghe vậy mới giảm tốc độ bay, quay đầu cong môi cười, đáp:

- Chúng ta đã rời đi hải đảo.

Hi Đức Vưu Kỳ sửng sốt một chút, con ngươi lão nhanh chóng trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:

- Chúng ta đã rời đi rồi?

- Đương nhiên, hiện tại cần phải trở về.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Xung quanh hải đảo có tường rào không gian quỷ dị, đây là nguyên nhân khiến cho ai đi vào đây đều không thể trở ra.

Mà anh thi triển năng lực Lỗ Đen Trọng Lực và Cắn Nuốt Không Gian sẽ làm cho tường rào không gian xuất hiện chỗ hổng, nhờ vậy mới có thể thành công rời đi hải đảo.

Hi Đức Vưu Kỳ còn có chút ngây ngốc, lão khó hiểu hỏi:

- Chúng ta rời đảo rồi? Đi ra bằng cách nào?

Mục Lương giải thích vắn tắt:

- Phá hư tường rào không gian bên ngoài hải đảo là có thể rời đi.

-... Ta không hiểu.

Hi Đức Vưu Kỳ cau mày nói.

Mục Lương bình thản đáp:

- Vậy thì ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần biết chúng ta có thể rời đi là tốt rồi.

- Ừ.

Mí mắt của lão co giật một cái, cảm thấy mình đi theo chẳng thể giúp được gì cả.

- Trở về thôi.

Mục Lương thay đổi phương hướng, bay ngược lại hướng đã tới.

Nửa giờ sau, hai người xuyên qua lớp sương mù dày đặc trở lại vùng biển bên ngoài hải đảo, nước biển vẫn cuồn cuộn ngập trời như trước.

Mục Lương tách đôi sóng biển, mang theo Hi Đức Vưu Kỳ trở lại hải đảo.

Lão quay đầu nhìn về phía sau, cảm khái nói:

- Không ngờ chúng ta thật sự có thể rời đi nơi này...

Mục Lương nhún vai, nói với giọng điệu có chút bất ngờ:

- Ta cũng không nghĩ đến nó sẽ đơn giản như vậy.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ không biết nói cái gì cho phải.

- Về thôi.

Anh nhấc người lên khỏi mặt đất, bay về phía quần sơn.

Trong lòng Hi Đức Vưu Kỳ hùng hùng hổ hổ, tốc độ vung cánh lại không chậm, nhanh chóng đuổi theo đến sườn núi, vừa rơi xuống đất thì lập tức nói:

- Nếu những người khác biết được tin tức này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.

- Ngươi nói bọn họ là ai?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

Hi Đức Vưu Kỳ bình thản nói:

- Đương nhiên là những người vào nhầm nơi này rồi.

Mục Lương chợt dừng bước, quay đầu nhàn nhạt nói:

- Ta chưa từng nói sẽ dẫn bọn hắn rời đi nơi này.

- Cái gì?

Hi Đức Vưu Kỳ sửng sốt một chút.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Ta và bọn hắn không quen không biết, vì sao ta phải dẫn bọn hắn rời đi chứ?

Anh không phải là Thánh Nhân, càng không phải là Bồ Tát, sẽ không làm chuyện tốn công vô ích.

Hi Đức Vưu Kỳ hơi há miệng rồi giải thích:

- Nhưng bọn họ đều đi lầm vào nơi này, chỉ có ngươi mới dẫn bọn hắn rời đi.

- Dẫn bọn hắn rời đi cũng được thôi, nhưng bọn họ phải trả giá rất lớn, trên đời này không có bữa trưa miễn phí.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Trên đảo có nhiều người như vậy, nếu không làm tốt thì sẽ đưa tới rung chuyển.

- Cái giá là gì?

Hi Đức Vưu Kỳ trầm giọng hỏi.

Mục Lương cười nhạt nói:

- Vậy phải xem bọn họ có thể lấy ra cái gì, hoặc có thể lựa chọn làm công cho ta hai mươi năm.

- Hai mươi năm?

Hi Đức Vưu Kỳ hít sâu một hơi.

- Ừm, đây là một việc buôn bán không tồi.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, đúng lúc hắn đang cần rất nhiều nhân tài.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ không muốn nói tiếp nữa.

- Trở về thôi.

Mục Lương xoay người tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Ánh mắt của lão lấp lóe, càng ngày lão càng xem không hiểu người thanh niên tên Mục Lương này.

Trên đường trở về, hai người không nói thêm câu nào, nửa giờ sau đã đến Thánh Thành.

- Mục Lương, lão tổ!

Hi Bối Kỳ nhìn thấy hai người từ xa nên lập tức hô to.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hi Sắt và những người khác nhanh chóng tiến tới nghênh đón, nhìn hai người với ánh mắt nhiệt tình.

- Có biện pháp rời khỏi nơi này.

Đôi mắt của Mục Lương lộ ra ý cười.

- Thật vậy chăng?

Hi Sắt và chị gái đồng thời mở to hai mắt.

Hi Bối Kỳ hưng phấn hỏi:

- Ngươi thử qua rồi à?

- Ừm, thử rồi.

Anh ôn hòa nói.

Hi Bối Kỳ hưng phấn nhảy lên cao ba mét, vui vẻ nói:

- Thật tốt quá, lão tổ, chúng ta có thể rời đi nơi này rồi!

Hi Đức Vưu Kỳ cười ha ha gật đầu:

- Nếu có thể mang những người khác cùng đi vậy thì càng tốt hơn.

Hi Bối Kỳ hất cằm ngạo nghễ nói:

- Nếu bọn họ có tinh thạch ma thú thì dẫn bọn họ rời đi cũng không phải không được.

- Đúng vậy.

Mục Lương cười nhạt một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận