Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1303: Nguy Hiểm Đã Được Giải Trừ



Hơn mười phút sau, chuông Huyền Vũ trên quảng trường vang lên âm thanh du dương.

Thùng thùng đông...

Tiếng chuông lâu dài vang dội, ước chừng vang mười lăm lần, đây là tín hiệu nguy hiểm đã được giải trừ.

Bên trong hầm trú ẩn, từ nãy giờ vẫn dựng thẳng cái lỗ tai nghe ngóng tình hình, tinh thần Mễ Nặc lập tức nâng lên, cô chính là người đầu tiên nghe được tiếng chuông. Cô reo lên một tiếng nhảy dựng lên sau đó hưng phấn nói:

- Chuông Huyền Vũ lại vang, mười lăm hồi, nguy hiểm đã được giải trừ.

Xôn xao...

Mễ Á xốc lên rèm lều trại đi ra, trên mặt cô cũng có vẻ vui mừng, cô cũng vừa nghe được tiếng chuông.

- Chị, chúng ta mau đi ra.

Mễ Nặc kích động nói.

Mễ Á lắc đầu, ôn nhu nói:

- Ngươi đi đi, ta muốn dẫn bọn nhỏ quay về viện Mồ Côi.

- …

Mễ Nặc há miệng thở dốc.

- Mau đi đi.

Mễ Á âm thầm cười khổ.

Cô biết suy nghĩ hiện tại của em gái mình, cô bé đang cực kỳ lo lắng cho Mục Lương, nếu nguy hiểm đã được giải trừ, chắc chắn anh ấy cũng quay trở lại rồi.

Vâng.

Mễ Nặc dùng sức gật đầu, sau đó cô vội vã chạy về phía cửa lớn của hầm trú ẩn.

Bên trong hầm trú ẩn, âm thanh nghiêm túc vang lên, đây là âm thanh đã được thu sẵn từ trước, hiện tại đang được phát ra từ thiết bị truyền thanh.

- Xin mọi người chú ý, thuỷ triều hư quỷ đã qua đi, cửa lớn của hầm trú ẩn sắp mở ra...

- Thật tốt quá, rốt cục cũng có thể ra ngoài.

Trong đám người, Dụ Tử nắm tay Trình Tiếu, khẩn trương và mong đợi.

- Mẹ, cha ở đâu?

Trong lòng bàn tay Trình Tiếu toát mồ hôi, cô bé nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ.

Trình Mâu không ở trong hầm trú ẩn, hắn phải lưu lại trong đội tuần cảnh vệ, hỗ trợ đối phó hư quỷ.

Dụ Tử kìm nén sự lo lắng trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu con gái, rồi ôn nhu nói:

- Đợi lát nữa đi ra ngoài có thể thấy được.

- Vâng.

Trình Tiếu cắn môi, tim cô bé đập càng lúc càng nhanh, trong lòng rất lo lắng cho sự an nguy của cha những cũng không muốn làm cho mẹ phiền lòng.

- Thật tốt quá, rốt cục cũng có thể đi ra ngoài.

Các người dân quá vui sướng lại bật khóc, nhưng rơi nước mắt mà trên mặt họ lại treo một nụ cười đầy kích động.

- Thuỷ triều hư quỷ đã qua, chúng ta sống sót...

- Nhưng chuyện này có chút không chân thật, chưa có nguy hiểm gì xảy ra, mà thuỷ triều hư quỷ đã qua sao?

-...

Có người tinh thần hoảng hốt, hình như không tin vào chuyện tốt này.

Bên trong hầm trú ẩn, âm thanh từ thiết bị phát thanh lại lần thứ hai vang lên, lần này tuần hoàn truyền phát tin cảnh kì ngữ.

- Đừng chen lấn, đừng vội vàng, để phòng ngừa dẫm đạp lên nhau, mong mọi người cứ dựa theo diễn tập lúc trước để rời đi.

- Đừng chen lấn...

Tuần cảnh đứng dậy, bắt đầu duy trì trật tự.

Ầm vang...

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, bốn cánh cửa rất nặng từ từ mở ra.

Thành dân rất kích động, bọn họ cũng bất chấp không khí đầy mùi máu tươi, ai nấy đều kích động chạy ra bên ngoài.

- Mùi này...

Mễ Nặc nhăn mày, trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

Cô cắn môi nện bước nhanh hơn, là người đầu tiên lao ra khỏi hầm trú ẩn.

………..

Đạp đạp đạp….

Sau khi dọc theo cầu thang chạy lên mặt đất, Mễ Nặc đã nhìn thấy ngã tư đường và quảng trường nhỏ có chút hỗn độn bên trên. Trong lúc nhất thời cô đã sững sờ. Cô thả chậm tốc độ, khẽ nhếch đôi môi, hai mắt màu lam nhìn quanh bốn phía, sắc mặt từ từ biến thành màu trắng.

- Thật tốt quá, cuối cùng cũng được đi ra...

Tiếng hoan hô phía sau cô gái tai thỏ líu lo một chút rồi vội im bặt, ngay sau đó tiếng thét chói tai vang lên.

- A a!

Người dân đi ra đầu tiên đã bị doạ sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, thân thể bọn họ nhịn không được bắt đầu run rẩy.

Thi thể hư quỷ đầy đất đã kích thích ánh mắt bọn họ, những người lớn vội vàng che ánh mắt bọn nhỏ lại.

- Cứu mạng, thiệt nhiều hư quỷ!

Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, doạ cho những người nhát gan thiếu chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.

- Những con hư quỷ này… Còn sống không?

Một ít người dân lớn gan lên tiếng hỏi.

Phần lớn người dân bên trong thành Huyền Vũ đều không biết hư quỷ, sau khi bọn họ sinh ra đã được bảo vệ cực kỳ chu đáo tránh xa tất cả những nguy hiểm.

Đạp đạp đạp…

- Đừng lo lắng, những con hư quỷ này đã chết, sẽ không thể chạm được tới các ngươi.

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới, phía sau cô là Trình Mâu và nhóm tuần cảnh đi theo.

- Thư ký đại nhân!

Nghe vậy, nhóm thành dân đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó bọn họ đồng loạt hành lễ vấn an Nguyệt Thấm Lan.

- Thư ký đại nhân, thành Huyền Vũ đã bị hư quỷ công phá rồi sao?

Có người dân cung kính hỏi.

- Đúng là có hư quỷ vào thành, nhưng…

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Nhóm thành dân trừng lớn đôi mắt, tiếng kinh hô không ngừng, đám người nhất thời trở nên ồn ào lên.

- Im lặng, tuy rằng hư quỷ vào thành, nhưng toàn bộ chúng đã bị đánh chết.

Nguyệt Thấm Lan kiên nhẫn nói.

- Tốt rồi, đúng là muốn hù chết ta.

Người dân đều thở một hơi dài, trên mặt bọn họ đã nhiều hơn một chút vui mừng.

Vẻ mặt Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc lên, cô tiếp tục gằn từng chữ:

- Các ngươi có cuộc sống an toàn ngày hôm nay, đều do thành chủ đại nhân và Thành Phòng Quân liều mạng đánh đổi, bốn ngày liên tục, bọn họ đều không chết không ngớt chiến đấu cùng hư quỷ. Hy vọng các ngươi có thể quý trọng cuộc sống hiện tại của mình.

Nhóm thành dân đều an tĩnh lại, trên mặt bọn họ đã lộ ra vẻ rung động, đại đa số người há miệng, nhưng những gì muốn nói đều nghẹn tại cổ họng không thốt nổi nên lời.

- Thư ký đại nhân….

Đã đạt được mục đich, Nguyệt Thấm Lan phất tay phân phó người dân:

- Tốt lắm, đều trở về đi, những thi thể hư quỷ này sẽ có người tới thu thập.

- Thư ký đại nhân, ta muốn giúp mọi người!

Đột nhiên, có người nhấc tay hô một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan đang chuẩn bị rời đi chợt ngừng bước, sau đó cô quay đầu lại nhìn về phía một người khoảng chừng hai mươi tuổi đang đi ra từ trong đám người.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi.

Người trẻ tuổi đó nghiêm mặt nói:

- Thư ký đại nhân, ta chỉ muốn góp một phần sức lực giúp mọi người dọn dẹp những thi thể hư quỷ này.

Nguyệt Thấm Lan cảm ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu:

- Được.

- Thư ký đại nhân, ta cũng muốn hỗ trợ.

Lại có người đứng dậy, lần này là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Sắc mặt những thành dân đầy rối rắm, giống như bọn họ đang do dự cái gì đó.

- Ta cũng muốn hỗ trợ...

Càng ngày càng nhiều người đi ra khỏi đám người, nhấc tay tỏ thái độ với Nguyệt Thấm Lan.

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan trở nên nhu hòa, cô gật đầu nói:

- Được, vậy nhóm các ngươi nghe Trình Mâu chỉ huy, để hắn an bài cho các ngươi hỗ trợ.

- Vâng!

Nhóm thành dân cao giọng đáp lại.

Tâm tình Nguyệt Thấm Lan tràn đầy sung sướng. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của thành dân, cô xoay người rời đi về phía khu Trung Ương.

Cô đi rồi, Trình Mâu bắt đầu an bài cảnh vệ, mang theo những thành dân tự nguyện hỗ trợ từng nhóm rời đi, bắt đầu dọn sạch những thi thể hư quỷ trong thành.

- Quá tốt rồi…

Trình Mâu lộ vẻ mặt cảm thán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận