Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1274: Đến Cứu Thành Phượng



Anh tinh toán chờ tới khi thuỷ triều hư quỷ chấm dứt, sẽ sửa chữa lại bề mặt tường thành một chút, hiện tại trên đó đầy máu chảy đầm đìa nhìn thực sự khủng khiếp.

- Tới mức này… Đã chết bao nhiêu hư quỷ chứ?

Nguyệt Phi Nhan há hốc miệng.

- Số lượng có thể lấp đầy Phố Buôn Bán.

Mục Lương liếc nhìn cô gái tóc hồng một cái. Nguyệt Phi Nhan hít thật sâu một ngụm khí lạnh, trong đầu cô tự động hiện ra khung cảnh lúc đó của Sơn Hải Quan.

- Thành chủ đại nhân!

Trên tường thành, Ngải Lỵ Na và Hổ Tây lớn tiếng hô, thậm chí hai người đó còn quơ hai tay vô cùng nhiệt tình chào đón.

- Chúng ta đã trở lại.

Hi Bối Kỳ cũng hô một tiếng thật to.

Không bao lâu sau, Mục Lương để cho ong thợ dừng lại trên tường thành, còn những ong thợ và binh lính không quân khác, đều bị anh điều tới Thiên Cức Quan.

…………

Ngải Lỵ Na lộ vẻ mặt vui mừng chạy lên. Tới nơi cô thở phào nhẹ nhõm nói:

- Bối Kỳ, Phi Nhan, thật sự là tốt quá, các ngươi không có việc gì.

Hi Bối Kỳ khoát tay áo, trêu chọc:

- Quá may mắn... May mà thành chủ đại nhân tới sớm, nếu không chúng ta đã bị hư quỷ ăn sạch rồi.

- Đúng vậy, lúc ấy Hi Bối Kỳ đã bị dọa sợ tới mức oà lên khóc, hơn nữa còn thúi lắm!

Nguyệt Phi Nhan không biết giữ miệng, mở lời trêu chọc.

- A a...

Thân thể Hi Bối Kỳ run lên một chút, khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng, cô thét to:

- Ngươi nói bậy, ta không có.

- Ngươi thật sự thúi lắm, mấy nhân viên vẽ bản đồ bọn họ đều có thể làm chứng.

Nguyệt Phi Nhan vui cười nói.

- Khanh khách lạc...

Bạch Sương che miệng nghẹn cười, điều này làm cho cô gái Ma Cà Rồng muốn bùng nổ.

Hi Bối Kỳ giận dữ nói:

- Đáng giận, ngươi như thế nào cái gì đều ra bên ngoài nói?

- Hì hì, ai bảo ngươi thúi tới mức ta muốn ná thở.

Nguyệt Phi Nhan ngửa mặt lên trời, bay ra bộ dáng ta thù dai cực kỳ. Đám người Ngải Lỵ Na ôm bụng cười, điều này làm cho cô gái Ma Cà Rồng chỉ muốn dưới đất có một khe thở để cho mình chui vào.

- Tốt lắm, trong khoảng thời gian ta rời đi này, còn hư quỷ công thành không?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Không có, mọi việc đều tốt đẹp.

Ly Nguyệt ôn nhu nói.

Hồ Tiên nghiêm mặt nói:

- Nhưng có một chuyện khác, ngươi trở về vừa đúng lúc.

- Chuyện gì?

Mục Lương nhướng mày.

- Thành Phượng và căn cứ trung chuyển đều bị hư quỷ vây công, chắc kiên trì không được bao lâu.

Hồ Tiên ngưng trọng nói.

- Kim Phượng đâu?

Mục Lương nhăn mày.

Cô gái tai hồ ly đành phải kể lại những gì Vệ Cảnh nói cho Mục Lương, thành Phượng tự thân khó bảo toàn, cho dù có lòng muốn hỗ trợ căn cứ trung chuyển cũng là không đủ lực.

- Như vậy sao...?

Mục Lương cúi đầu trầm ngâm.

Anh nghĩ tới cái gì, vội vàng nhắm mắt lại, ý niệm câu thông với Mộc Phân Thân ỏ rừng Vạn Khô.

Lúc này, trong rừng Vạn Khô, Phân Thân của anh vừa rời khỏi căn cứ trung chuyển, sau khi gặp một đợt hư quỷ mới, hắn lại tùy tay giải quyết, tiếp theo còn muốn tới thành Vạn Khô nhìn.

Đột nhiên động tác phi hành của hắn ngừng lại một chút, cúi đầu tiếp thu lời dặn dò từ bản thể.

- Muốn tới thành Phượng vậy thông qua cấm địa của căn cứ trung chuyển thì tiện hơn...

Phân thân của anh nhẹ giọng tự nói. Hắn thay đổi phương hướng, dùng tốc độ cao nhất đi tới thành Phi Điểu.

- Meo...

Lông trên Mèo Sương Mù dựng đứng lên, tốc độ của Mộc Phân Thân quá nhanh, làm cho nó có chút không kịp thích ứng.

Mộc Phân Thân cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái, ý niệm vừa động, khống chế gió tách ra hai bên, giảm bớt áp lực lên người nó.

Sau đó không lâu, hắn về tới căn cứ trung chuyển thành Phi Điểu.

Khi đám người Hạ Khoa Phu đi ra nghênh đón, trong mắt bọn họ tràn đầy ngạc nhiên và nghi hoặc, tại sao thành chủ đại nhân vừa rời đi đã trở lại rồi?

- Thành chủ đại nhân, ngài quên không dặn dò chúng ta chuyện gì sao?

Hạ Khoa Phu cung kính hỏi.

- Không có, không cần quan tâm tới ta, mọi người cứ làm việc của mình đi.

Mộc Phân Thân khoát tay áo, lập tức đi về hướng cấm địa.

Hạ Khoa Phu do dự một chút, nhưng vẫn cất bước đi theo, lão lo lắng Mục Lương sẽ có chuyện gì phân phó.

Phân thân của Mục Lương đi vào cấm địa. Tới cửa, hắn nâng cằm lạnh nhạt nói:

- Mở cửa.

- Vâng.

Thủ vệ khom người đáp lại, sau đó hắn xoay người mở ra cửa lớn cực nặng nề.

Mộc Phân Thân cất bước đi vào, sau đó đèn lồng bọ cánh cứng lấp lánh trên cây Trà Thụ Tinh Thần cấp tám đều sáng lên, chiếu sáng cả cấm địa.

Rầm rầm... Dưới tàng cây Trà Thụ Tinh Thần, là nguồn nước của căn cứ trung chuyển, Thuỷ Tinh Ngư nhô đầu lên. Hắn liếc mắt nhìn nó một cái, rồi cất bước đi đến Trà Thụ Tinh Thần.

Hắn đi đến dưới tán cây, đặt tay lên thân nó, thân thể dần dần phát sinh biến hóa. Rầm rầm... Trà Thụ Tinh Thần nhẹ nhàng run rẩy, thi triển ra Lĩnh Vực Tinh Thần.

Dưới tàng cây, làn da trên người Mộc Phân Thân biến thành xù xì như vỏ cây, tóc mọc dài ra biến thành lá cây, thân thể chuyển thành hình dạng cây cối.

Hơn mười giây sau, hắn biến thành một gốc cây đại thụ cao năm mét.

Một tia sáng xanh hiện lên, đại thụ bắt đầu thu nhỏ lại, cành và phiến lá toàn bộ rút về, vài phút sau, đại thụ đã biến thành một tia sáng xanh rồi mất tích dưới tàng cây.

Bên ngoài cấm địa, Hạ Khoa Phu trừng lớn đôi mắt. Lão đã nhìn thấy quá trình Mộc Phân Thân chậm rãi biến thành một thân cây, bám vào Trà Thụ Tinh Thần, sau đó lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ lại rồi biến mất.

- Đây là…?

Lão vô cùng ngạc nhiên, Mục Lương đi đâu rồi?

Lúc này, bên trong căn cứ trung chuyển gần thành Phượng, cũng ở cấm địa, cũng dưới tàng cây Trà Thụ Tinh Thần cấp tám, nó sáng lên ánh sáng, thi triển ra Lĩnh Vực Tinh Thần.

Dưới tàng cây, một tia sáng xanh trống rỗng xuất hiện, sau khi rơi xuống đất bắt đầu mọc rể nẩy mầm, mầm xanh bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lớn lên rất nhanh…

Ở bên ngoài căn cứ trung chuyển, đàn hư quỷ đang điên cuồng tiến công thành Phượng. Trên tường thành, Kim Phượng đang trong tình trạngtóc tai bù xù, trên người đã bị thương.

Đối thủ của cô là hai hư quỷ cấp tám, cũng là đầu lĩnh của nhóm hư quỷ này.

- Chết tiệt, lần này tại sao lại gian nan như vậy?

Hai tròng mắt Kim Phượng phiếm hồng.

Cô nhớ tới trước đây khi cô tự tiên tri về vận mệnh của mình, đã biết được trong tương lai cô sẽ có một kiếp nạn rất lớn, nhưng sẽ có một người đàn ông tới giúp cô giải nạn.

- Khi nào người đàn ông mới xuất hiện?

Trong lòng Kim Phượng cực kỳ sốt ruột.

Khặc khặc...

Hư quỷ cấp tám rít gào, cánh tay bị Kim Phượng chém đứt lại một lần nữa sinh ra, sau đó nó phẫn nộ khởi xướng tiến công. Kim Phượng phụn ra một ngụm nước miếng, huyệt Thái Dương không ngừng nhảy lên, trực giác nói cho cô biết hiện giờ mình phải chạy trốn.

Hai chân cô dùng sức, thân thể nhảy sang bên trái.

Ngay sau đó, nơi cô vừa đứng đã bị một con hư quỷ cấp tám khác đánh nát vụn.

Kim Phượng âm thầm cảm thấy may mắn, đây là thiên phú do năng lực thức tỉnh của cô mang đến, có thể biết trước nguy hiểm, cũng là nguyên nhân khiến cô còn sống sót tới giờ phút này dù bị hai hư quỷ cấp tám công kích.

Cô bớt thời gian đưa mắt nhìn tình huống trên tường thành, đã có bộ phận hư quỷ cấp thấp nhảy vào trong thành, giết hại những dân chúng còn ở lại trên ngã tư đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận