Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 678: Đã Đến Thành Sơn

- Cô gái mơ màng kia, ngươi xác định giao Hư Quỷ cho cô ấy nghiên cứu, sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trêu ghẹo nói.

- Thực lực của con Hư Quỷ này không cao, sẽ không có chuyện gì đâu.

Mục Lương suy nghĩ một chút nói.

- Cũng đúng.

Nguyệt Thấm Lam từ từ gật đầu.

Mục Lương ngồi xổm người xuống, dùng lưu ly làm xiềng xích, giữ miệng và tay chân của nó, đề phòng nó chạy thoát.

Anh đứng lên lạnh đạm nói:

- Đưa tới cho cô ấy đi.

- Tiểu Lan.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu kêu lên.

- Đại nhân Thấm Lam.

Vệ Ấu Lan chạy chậm đến.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay chỉ vào Hư Quỷ, ưu nhã nói:

- Đưa nó đến sở nghiên cứu, nói là Mục Lương tặng quà cho cô ấy.

- Dạ.

Vệ Ấu Lan nhu thuận lên tiếng, hiếu kì đánh giá Hư Quỷ .

- Ta tới giúp ngươi.

Diêu Nhi tiến tới góp mặt, cùng Vệ Ấu Lan mang Hư Quỷ rời khỏi Cung điện.

Nguyệt Phi Nhan và đám người Hi Bối Kỳ bay lên trời, bay về hướng Thiên Cức Quan bay đi.

Trên quảng trường chỉ còn lại Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, còn có Đại An Ti và một đám hộ vệ thành Sơn.

Ngữ khí Đại An Ti cung kính lần nữa hỏi thăm:

- Mục lương các hạ, hừng đông thật sự có thể đến thành Sơn sao?

- Không tin, các ngươi trước tiên có thể rời đi thành Huyền Vũ bất cứ lúc nào.

Giọng của Mục Lương bình tĩnh mở miệng.

Anh để lại câu nói này, quay người trở về Cung điện.

Nguyệt Thấm Lan buông tay, quay người dáng đi ưu nhã đuổi theo anh.

Cô đuổi kịp Mục Lương, hạ thấp giọng hỏi:

- Mục Lương, ngươi không sợ bọn họ rời đi thật à, để tính toán của ngươi thất bại sao?

- Nếu như cô ấy còn có lý trí, vậy sẽ không đi.

Mục Lương giọng điệu chắc chắn.

- Vậy sao?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, khoảng cách tới hừng đông còn một giờ.

Dựa theo tin tức Hi Bối Kỳ và con gái mang về thành Sơn đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, cô đã không còn thời gian đi tìm kiếm viện trợ khác.

- Vệ Cảnh bọn hắn đã chuẩn bị xong chưa?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

Cô gật đầu, ưu nhã nói:

- Đã triệu tập ba nhánh Thành Phòng Quân, tổng cộng chín trăm người, toàn bộ đã trang bị vũ trang tốt đang chờ đến thành Sơn.

- Rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu:

- Bảo nhóm Ngải Lỵ Na cũng chuẩn bị sẵn sàng, mang theo hộ vệ Trung Ương cùng đi.

- Dạ!

Nguyệt Thấm Lan cất bước, quay người đi ra ngoài.

Trước cung điện.

Đại An Ti và Hộ vệ trưởng ngồi trên mặt đất, bọn họ cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại, nóng lòng chờ đến khi trời vừa sáng.

- Thành chủ đại nhân, phải cố chịu đựng.

Đại An Ti có chút lo lắng nói nhỏ.

…………..

Sắc trời mờ sáng.

Rùa Đen đi chậm từng bước.

Khu vực Trung Ương, Mục Lương bước ra từ Cung điện anh đổi thành trang phục màu đen.

Phía sau anh, Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ở hai bên làm bạn.

- Mục Lương, các ngươi phải chú ý an toàn.

Mễ Nặc đi theo ra ngoài, con mắt màu xanh lam bên trong có chút lo lắng.

Cô biết Mục Lương muốn đi đối phó Hư Qủy, trong lòng vẫn treo trên cao.

- Ừm, sẽ ổn thôi.

Mục lương đưa tay vuốt đầu thiếu nữ tai thỏ, không có bóp chặt đôi tai thỏ lông xù.

Mễ Nặc đưa tay ôm anh một lát, ôn nhu nói:

- Ta ở Cung điện chờ các ngươi trở về.

- Được.

Mục Lương hiểu ý cười một tiếng.

Anh xoay người, nhìn về phía quảng trường, hộ vệ ở khu Trung Ương đã tập kết xong, dẫn đầu bọn họ chính là bốn người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng và Ny Cát Sa.

Hộ vệ Trung Ương đều mặc U Linh Phi Phong Thuẫn, Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật thì mặc Khôi Giáp Khôi Linh.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương trở nên thâm thúy, giọng điệu của anh uy nghiêm nói:

- Lên đường đi.

- Ừm.

Đám người Ly Nguyệt cùng kêu lên đáp lại.

- Đại nhân Mục Lương.

Đại An Ti và đám hộ vệ xuất hiện.

Trong lúc các cô nhìn thấy hộ vệ ở khu vực Trung Ương chỉnh tề, không khỏi bị trấn động.

Cô thấy được từ trên thân của các hộ vệ ở khu Trung Ương đằng đằng sát khí nghiêm nghị, bọn họ đứng rất chỉnh tề, là một thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ.

Mục Lương giọng điệu lãnh đạm hỏi:

- Sắp đến thành Sơn, các ngươi nghỉ ngơi thế nào rồi?

- Đã nghỉ ngơi rất tốt, đa tạ thành chủ chăm sóc.

Đại An Ti cung kính thi lễ một cái.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương giọng nói bình tĩnh mở miệng.

Anh bước về phía trước một bước, lưu ly từ dưới chân ngưng tụ ra, nâng tất cả mọi người trên quảng trường lên.

Đám người Đại An Ti bị làm giật mình, giúp đỡ nhau mới đứng vững.

Đôi mắt của Lương Mục lóe lên, phát động năng lực nâng lên tấm thảm lưu ly chở đám người bay lên trời, bay về phía Sơn Hải Quan.

- Đây là năng lực gì?

Con ngươi của Đại An Ti trừng lớn rét lạnh, trong lòng chấn động.

- Mục Lương, chúng ta đều đi ra ngoài, khu Trung Ương phải làm sao?

Hồ Tiên giọng nói quyến rũ hỏi.

- Còn có nhóm Sóc Lôi Linh, không có việc gì.

Mục Lương cười nhạt một tiếng.

Ngoại trừ Sóc Lôi Linh, còn có Già Lạc ở khu Trung Ương vấn đề an toàn không cần lo lắng.

- Dạ, vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên mị hoặc cười một tiếng.

Sau khi bay lên trời, Đại An Ti và một đám hộ vệ mới hiểu được thành Huyền Vũ di chuyển là chuyện gì xảy ra.

Một con hung thú khổng lồ đang di chuyển, để hô hấp mấy người dồn dập.

- Thành Huyền Vũ được xây dựng trên thân Man Thú Hoang Cổ!!

Đại An Ti nhịn không được kinh hô một tiếng.

Đáy lòng của đám người thành Sơn nghi hoặc, vào thời khắc này hoàn toàn được hoá giải.

Hoá ra tối hôm qua nhìn thấy cũng không phải là núi lớn, mà là Man Thú Hoang Cổ.

- Hả, ta chưa từng nói với các ngươi chuyện này sao?

Đáy mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, thích nhất nhìn người khác kinh ngạc đối với thành Huyền Vũ.

-......

Đại An Ti giật giật khóe miệng, đáy lòng cô rất phiền muộn.

Đôi mắt sắc lạnh của cô dần dần sáng lên, thành Huyền Vũ thật có thể di chuyển có nghĩa thành Sơn được cứu rồi!

Khi suy nghĩ của cô cấp tốc bay, tấm thảm lưu ly đã tới Sơn Hải Quan.

Lúc này, Rùa Đen nện bước đi lên cũng dừng lại.

Phía trước, ngon núi lớn cao tới hơn hai ngàn mét xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đó chính là thành Sơn.

- Mục Lương, phía trước chính là thành Sơn.

Nguyệt Phi Nhan mang theo tiểu đội không quân xuất hiện.

- Đã trở về!

Trong lòng Đại An Ti không bình tĩnh được, hai tay cô nắm thật chặt thành quyền.

Cơ thể của Mục Lương tung bay, tấm thảm lưu ly mang theo đám người hạ xuống mặt đất.

Anh thì đứng trên Sơn Hải Quan trước, dưới chân là Thành Phòng Quân chờ xuất phát, do Vệ Cảnh và Tán Viêm lãnh binh, nắm giữ ba pháo đài quan trọng.

- Thành chủ đại nhân.

Vệ Cảnh và Tán Viêm cung kính chào một cái.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu, ngước mắt nhìn về phía đội Thành Phòng Quân đang đứng, bọn hắn đều mặc giáp da thú, và đều mang Linh khí sơ cấp.

Trừ cái đó ra, có hai trăm người trang bị nỏ quân dụng, ba trăm người trang bị lá chắn cùng trường đao, bọn hắn là đao thuẫn binh, phụ trách bảo vệ đội nỏ quân dụng.

Còn lại bốn trăm người, có một trăm người trường cung binh, hai trăm người thuẫn mâu binh.

Hộ vệ cầm Thuẫn, chủ yếu phụ trách công kích, thuẫn của bọn hắn là dùng lưu ly chế thành, trường mâu thì là gai của Hoa Vạn Gai, nếu như bị trường mâu đâm bị thương, người có thực lực thấp sẽ bị tê liệt, rồi bị đánh ngã.

Còn có một trăm người phụ trách vận chuyển thương binh, cung cấp quân chi viện giúp cơ động binh, bọn hắn được trang bị trường đao và khiên tròn nhẹ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận