Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 782: Ngươi Đùa Bỡn Ta



- O. O!!

A Đát Trúc kinh ngạc nhìn Mục Lương lạt khẩu cung cực nhanh.

Điều này có thể thấy rõ nội dung sao?

Hay, đây cũng là năng lực thức tỉnh của thành chủ đại nhân?

Một lát sau, Mục Lương thả lại khẩu cung trên mặt bàn.

Nội dung khẩu cung, là toàn bộ quá trình anh em họ Vũ trộm Thủy Tinh Ngư.

Trừ những chuyện này ra, còn lại đều là nội dung không quan trọng, A Đát Trúc chớp chớp con ngươi màu trắng, như vậy đã xem xong rồi?

- Hiện tại, bọn họ như thế nào?

Mục Lương ngước mắt hỏi.

A Đát Trúc cung kính đáp:

- Bẩm Thành Chủ Đại Nhân, Vũ Mộng đã bắt đầu lao động cải tạo, Vũ Điền chỉ có thể tạm thời giam giữ. Vũ Điền sở hữu năng lực ẩn thân, nếu như chúng ta không cẩn thận, hắn có thể chạy trốn.

- Ừm, canh chừng kỹ bọn họ.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu.

- Vâng.

A Đát Trúc cung kính gật đầu.

- Không còn gì thì trở về đi.

Mục Lương hơi nghiêng người về sau, tiểu hầu gái vội vã đưa tay, hiểu chuyện khẽ xoa huyệt Thái Dương của anh.

- Vâng.

A Đát Trúc giơ tay lên hành lễ, xoay người rời khỏi thư phòng

................

Bên kia, Ny Cát Sa mang theo Hổ Tây đi xuống tầng một Trung Ương.

Trên đường, Hổ Tây nhìn đông nhìn tây, nghe thiếu nữ tóc xanh giới thiệu nơi này.

- Nơi này là tầng sáu, nhà ăn ở chỗ này, bữa sáng miễn phí, cơm trưa và bữa tối chỉ cần một đồng là có thể ăn no.

Ny Cát Sa rõ ràng giới thiệu.

- Như thế cũng quá tốt rồi!!

Hổ Tây yêu kiều hô to lên.

Ny Cát Sa nhắc nhở:

- Đương nhiên, nếu như ngươi ăn món ăn có rau xanh, như vậy đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường, thì ngươi phải trả thêm tiền.

- Món ăn có rau xanh rất mắc sao?

Hổ Tây nhấc lên mi mắt, tò mò hỏi.

- Có rất nhiều món, giá cả cũng không giống nhau, một phần nhất đồng, một phần hai đồng đều có.

Ny Cát Sa thuận miệng giới thiệu.

- Vậy ba tờ 10 đồng Huyền Vũ, không ăn được bao nhiêu lần món ăn rau xanh...

Hổ Tây nhất thời cảm thấy ba tờ 10 đồng Huyền Vũ rất ít.

Ny Cát Sa liếc thiếu nữ tóc màu quả quýt, bình tĩnh tiếng nói:

- Ở nhà ăn bình thường dùng cơm, ba tờ10 đồng Huyền Vũ, đủ cho ngươi ăn mười lăm ngày.

- Ừm.

Hổ Tây gật đầu.

- Đúng rồi, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, không có sự cho phép của thành chủ đại nhân, không nên đến tầng bảy.

Ny Cát Sa nhẹ nhàng nhắc nhở.

Tầng bảy là vị trí của Xưởng Linh Khí, là nơi được canh gác rất kỹ.

- Hả hả, đã biết.

Hổ Tây nghiêm túc gật đầu.

Ny Cát Sa tiếp tục cảnh cáo nói:

- Tầng sáu ngoại trừ nhà ăn, những nơi khác cũng không được đi, tránh cho gây nên phiền toái không cần thiết.

Tầng sáu ngoại trừ nhà ăn, khu vực khác là địa bàn của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, đều thuộc về nơi phải có sự cho phép mới được vào.

- Ta nhớ kỹ rồi.

Hổ Tây ngoài mặt gật đầu.

Trong lòng cô lại càng tò mò, tầng bảy và tầng sáu đến tột cùng có cái gì, vì sao không thể đi?

Ny Cát Sa vừa đi vừa căn dặn Hổ Tây một vài nơi cần chú ý như đại tiểu tiện phải đi wc, không thể ném rác bừa bãi...

- Thiếu chút nữa đã quên rồi, còn có một nơi ngươi tuyệt đối không thể đi.

Ny Cát Sa nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, khuôn mặt của cô nghiêm túc nói:

- Hậu hoa viên Cung điện, đó là khu vực cấm, không có sự cho phép nghiêm cấm đi vào.

- Hậu hoa viên Cung điện sao...

Con ngươi màu cam của Hổ Tây đảo một cái, mặt ngoài gật đầu bảo đảm nhưng trong lòng…

Ny Cát Sa liếc thiếu nữ tóc cam, dường như nhìn thấu tâm tư của cô ấy.

Cô giơ tay lên gõ xuống đầu Hổ Tây, cảnh cáo nói:

- Nếu ngươi không muốn chết, cũng đừng về phía sau hoa viên. Nơi đó rất nguy hiểm.

Hậu hoa viên có không ít động vật thuần dưỡng trú ẩn, không có sự cho phép của Mục Lương, người ngoài tùy tiện đi vào, thực sự sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.

- Ta biết rồi, thực sự đã biết!

Hổ Tây ôm đầ, ủy khuất gật đầu.

- Ngươi là Giác Tỉnh Giả đúng không?

Con mắt màu xanh của Ny Cát Sa nửa hí, quỷ thần xui khiến hỏi một câu.

Cô luôn cảm thấy thiếu nữ trước mắt không đơn giản, đây là trực giác của nữ nhân.

- Ừm ừ...

Hổ Tây gật đầu.

Sau đó cô kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói:

- Không phải, ta không phải là Giác Tỉnh Giả.

- Thật vậy chăng?

Ny Cát Sa cười như không cười nhìn thiếu nữ tóc màu quả quýt.

- Chuyện kia... Ta không phải Giác Tỉnh Giả.

Ánh mắt của Hổ Tây né tránh, không dám nhìn vào mắt của thiếu nữ tóc xanh.

- Thật không phải à?

Ny Cát Sa đưa tay chụp vào bả vai thiếu nữ tóc màu quả quýt.

- A...!

Hổ Tây theo bản năng né tránh, ý thức được không đúng lắm, người đã tiến lên cách một trăm mét.

- Đây là năng lực gì?

Con mắt màu xanh của Ny Cát Sa sáng lên, càng phát ra sự tò mò.

Giọng nói của cô hoà hoãn lại, ôn nhu nói:

- Mau tới đây, ta không đánh ngươi.

- Hừ, ngươi trêu đùa ta.

Hổ Tây thở phì phò trở lại bên cạnh Ny Cát Sa, nhíu lại chân mày trừng mắt nhìn cô ấy.

- Đừng nóng giận, đùa ngươi chơi thôi.

Ny Cát Sa cười tươi như hoa hỏi:

- Ngươi có muốn về sau mỗi ngày đều được ăn được hoa quả hay không?

- Muốn, dĩ nhiên muốn!

Hổ Tây gật đầu rất nhanh.

- Quả nhiên, hoa quả là nhược điểm của cô ấy.

Khóe miệng của Ny Cát Sa hơi hơi nhếch lên, trong lòng cô đã có ý tưởng.

..............

Vù vù vù~~

Trên không trung, gió thổi vù vù.

Bầu trời bắt đầu tối lại, còn có nửa canh giờ, trời sẽ sập tối.

Ở trong gió to, Bối Nhĩ Liênđ ạp không đi về phía trước.

Cô cúi đầu liếc nhìn mảnh vụn màu đen đeo trên cổ, đó là chìa khóa đặc biệt có thể định vị được vị trí Ốc Đảo.

Lúc này, chiếc chìa khóa nổi lơ lửng, kéo thẳng sợi dây, chỉ về một vị trí phía trước.

- Phương hướng này, là đi đến vùng biển, hay là thành phố Bắc Hải?

Bối Nhĩ Liên khẽ nhíu mày, thấp giọng tự nói.

Cô không nhớ được mình đã rời khỏi thành Huyền Vũ bao nhiêu ngày rồi, nhưng vẫn cũ không tìm được Ốc Đảo.

Dựa theo phương hướng bây giờ, lại bay thêm bốn năm ngày, là có thể đến thành phố Bắc Hải.

Vù vù ~~

Bối Nhĩ Liên liếc nhìn chân trời, sắc trời càng ngày càng mờ, nhiệt độ không khí trên không cũng bắt đầu giảm xuống.

- Ta nhớ được phía trước chính là thành Ca Ma, hình như Thử Bỉ ở chỗ này...

Cô khẽ thì thầm một tiếng.

Trong đầu của cô hiện ra một khuôn mặt già nua, đó là dáng dấp của Đao Khách Thử Bỉ.

Đao Khách Thử Bỉ, là một trong những người sáng lập Hội nghị Thánh Địa.

Bối Nhĩ Liên đã gặp qua hắn mấy lần, chỉ vì Đao Khách trời sinh không thích nổi tiếng, cũng không hy vọng có người tới quấy rầy. Nên Bối Nhĩ Liên nói với bên ngoài đều tuyên bố không biết, hoặc chỉ là biết tên

- Lão Thử sẽ gặp ta đi...

Bối Nhĩ Liên lẩm bẩm một câu.

Cô hơi chuyển động ý nghĩ một chút, khống chế gió, quấn theo mình giảm xuống cao độ.

Tiếp tục bay về phía trước hơn mười phút, một tòa thành nhỏ đổ nát đã tiến vào trong tầm mắt cô.

Thành Ca Ma, một tòa thành nhỏ có mật độ dân số gần mười ngàn, thành chủ là cường giả cấp 6.

Bối Nhĩ Liên từ trên trời giáng xuống, rơi vào cách ngoài thành ngàn mét, mặc áo bào vào, tới về phía cổng thành.

Tường thành thành Ca Ma chỉ cao bảy tám mét, nhiều chỗ đã bị hư tổn sụp xuống, có thể nhìn thấy có thật nhiều dân trong thành gầy nhom, đang tốn sức tu sửa tường thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận