Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2160: Giá Tiền Này Không Đắt Lắm Đâu!



Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Ở bất kỳ nơi nào trong vương quốc Huyền Vũ đều không được phép vứt rác bừa bãi cũng như tiểu tiện không đúng nơi quy định, điểm này ngươi phải nhớ kỹ.

- Vâng, ta nhớ kỹ rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi vội vàng đáp.

- Đầu tiên tiến vào đây nhận thức một chút, tối nay lại dẫn ngươi đi dạo thành Buôn Bán.

Hồ Tiên thoải mái đi vào Trân Bảo Lâu.

- Hồ Tiên đại nhân.

Các nhân viên làm việc dừng tay tiến tới nghênh đón.

Lạc Bố Lạc Nhi đi theo cô gái đuôi hồ ly, nhìn các nhân viên mặc trang phục thống nhất cảm thấy tò mò.

Hồ Tiên đặt lên đầu cô gái tóc cà phê, cười nói:

- Giới thiệu với mọi người, đây là Lạc Bố Lạc Nhi, sau này cô ấy sẽ là trợ lý của ta.

- Vâng.

Các nhân viên đồng thanh đáp lại.

- Mọi người làm quen nhau đi, dẫn cô ấy đi nhận thức đồ đạc trong cửa hàng, biết được giá cả và tác dụng của chúng.

Hồ Tiên bỏ lại một câu rồi cất bước lên lầu hai.

- Vâng, xin đại nhân yên tâm.

Các nhân viên nhanh nhẹn đáp lại, nhìn cô gái đuôi hồ ly lên lầu hai.

- Xin chào, ta tên là Nặc Nhi.

- Ta tên Sương Tây.

- Ta là Bích Hà!

-...

Các nhân viên làm việc trong cửa hàng đều tự giới thiệu bản thân với Lạc Bố Lạc Nhi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười nhiệt tình.

Lạc Bố Lạc Nhi có chút không được tự nhiên, phất tay nói:

- Xin chào mọi người, ta tên là Lạc Bố Lạc Nhi...

- Cái tên rất dễ nghe.

Sương Tây cười dịu dàng nói.

Hai mắt của Bích Hà tỏa sáng, nói:

- Ngươi có thể trở thành trợ lý của đại nhân, chắc rất lợi hại!

Lạc Bố Lạc Nhi vội vàng khoát tay nói:

- Không có, không có, ta chỉ là người mới đến thôi, cái gì cũng không hiểu, còn cần các vị chị gái chỉ dạy ta nhiều hơn.

- Mọi người đều là mới tới.

Nặc Nhi cười tươi như hoa đáp.

Bích Hà nhiệt tình nói:

- Bây giờ, ta mang ngươi nhận thức thương phẩm trong Trân Bảo Lâu trước được chứ?

- Được rồi, làm phiền ngươi.

Lạc Bố Lạc Nhi đi theo Bích Hà, khi tới trước quầy lưu ly trong suốt, nhìn thấy vật phẩm trong quầy, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò.

Bích Hà mở quầy hàng, lấy ra Máy Phát Nhạc và giới thiệu:

- Đây là Máy Phát Nhạc, chỉ cần gắn Đá Phát Âm là có thể phát ra âm nhạc, giá là một trăm ngàn đồng Huyền Vũ.

Máy Phát Nhạc vẫn là linh khí mà chỉ quý tộc mới có thể mua nổi, nó thuộc về linh khí cao cấp, tốn một viên tinh thạch ma thú cấp 7 mới mua được.

- Một trăm ngàn đồng Huyền Vũ!

Đôi mắt đẹp của Lạc Bố Lạc Nhi trừng lớn.

- Đây là lò nướng, có thể nướng thịt hay nướng bánh ngọt và nhiều món khác, ai thích nấu ăn đều sẽ thích cái này, giá là một trăm năm mươi ngàn đồng Huyền Vũ .

- Đây là tủ lạnh, có thể lưu trữ thức ăn thời gian dài hơn, còn có thể dùng để chế đồ uống lạnh, giá là một trăm sáu chục ngàn đồng Huyền Vũ.

- Đây là điều hòa, có thể tỏa ra khí lạnh hạ nhiệt độ chung quanh, khi nào trời nóng sẽ cần dùng đến nó, giá là một trăm bảy chục ngàn đồng Huyền Vũ.

Lạc Bố Lạc Nhi nghe được từng món đều có giá mấy trăm ngàn mà đầu có chút hôn mê, dấu chấm hỏi đầy đầu, vì sao lại bán giá đắt như thế?

Bích Hà chỉ vào trường thương màu đen trong quầy, nói:

- Đây là Hắc Ma Thương làm từ chân của Nhện Hắc Ma, thích hợp cho Kỵ Sĩ sử dụng, đây là một thanh ma cụ cao cấp, giá là bảy trăm ngàn đồng Huyền Vũ.

- Bảy trăm ngàn đồng Huyền Vũ?

Lạc Bố Lạc Nhi kinh ngạc thốt lên.

- Đúng vậy, nhưng đây không phải là thứ đắt tiền nhất.

Bích Hà nhịn cười nói.

- Như vậy cũng quá đắt rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi co giật khóe miệng.

Bích Hà mềm mại nói:

- Với ma cụ cao cấp loại hình vũ khí, giá tiền này không đắt lắm đâu.

-...

Lạc Bố Lạc Nhi im lặng, cảm giác đầu mình càng thêm choáng váng.

……..

Tầng sáu khu Trung Ương.

Bên trong sân huấn luyện của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, hai bóng người đang nhanh chóng giao thủ.

Ngải Lỵ Na cầm trường côn đón đỡ trường côn đang vung tới của Ngôn Băng, cơ thể bị đánh lùi lại mấy bước.

- Răng rắc ~~~

Hai bóng người ngừng lại, trường côn trong tay gãy làm đôi.

Ngải Lỵ Na nhìn cây gậy bị cắt thành hai khúc trong tay, ngước mắt cảm thán một tiếng.

- Ngôn Băng, tốc độ của ngươi nhanh hơn trước rồi.

- Sức lực của ngươi cũng lớn hơn trước rất nhiều.

Ngôn Băng vứt trường côn hỏng sang một bên.

Hai người thường xuyên luận bàn, có đôi khi còn sẽ tiến hành luận bàn thực chiến, như vậy sẽ trợ giúp gia tăng tính ăn ý và thực lực lẫn nhau.

- Lại đánh một lần nữa.

Ngải Lỵ Na trở tay một cái, lấy ra một cây trường côn bằng lưu ly, đây là vũ khí chuyên dụng có thể để nàng sử dụng toàn bộ thực lực mà không lo đứt gãy.

- Được.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng lấp lóe, đồng dạng lấy ra trường côn lưu ly, hơi nhún chân khiến cơ thể vọt tới trước.

- Leng keng ~~~

Hai người cấp tốc giao thủ, trường côn lưu ly đụng vào nhau phát ra từng tiếng giòn vang.

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na híp lại, nhấc chân đá về phía chân cô gái tóc tím, muốn cho hạ bàn của đối phương bất ổn mà té ngã xuống đất.

Ngôn Băng vẫn không hoảng hốt, tay hơi dùng sức, cơ thể lùi về phía sau, lộn ngược ba vòng rồi đứng vững vàng.

- Phản ứng lại nhanh hơn rồi.

Ngải Lỵ Na lẩm bẩm một câu rồi lập tức xông lên trước.

Hai người nhanh chóng giao thủ, tốc độ càng lúc càng nhanh khiến người ta không thấy rõ bóng dáng.

Bên ngoài sân huấn luyện, Ny Cát Sa khoanh hai tay trước người và dựa vào vòng bảo hộ sân huấn luyện, đôi mắt màu xanh rơi vào hai cô gái đang chiến đấu.

- Không biết khi nào Ly Nguyệt và Mễ Á trở về đây...

Ny Cát Sa ngáp một cái.

Mễ Á và Ly Nguyệt theo Mục Lương đến hải đảo sâu trong kênh Sương Mù, Bộ Đội Đặc Chủng U Linh thiếu hai vị đội trưởng, cho nên cô đành phải hủy bỏ ngày nghỉ của mình.

- Ny Cát Sa, tới luận bàn một chút không?

Trong sân huấn luyện, Ngải Lỵ Na vẫy tay kêu gọi.

Ny Cát Sa nhẹ nhàng bảo:

- Các ngươi đánh đi, ai thắng thì ta sẽ đánh với người đó.

Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt:

- Chúng ta rất khó phân ra thắng bại, coi như thắng thì thể lực cũng tiêu hao rất lớn, đến lúc đó đánh với người thì chỉ có phần thua mà thôi.

- Ngươi cũng có thể lựa chọn một chọi hai.

Ngôn Băng xoay tròn gậy lưu ly trong tay hai vòng.

- Vậy thôi đi, hôm nay ta muốn thả lỏng một chút.

Ny Cát Sa phất tay.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt hồng nhạt, sải bước đi tới cô gái tóc xanh, quan tâm hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Cơ thể ngươi khó chịu à?

Ngôn Băng nhẹ giọng hỏi:

- Chẳng lẽ là tới ngày nghỉ lễ rồi?

Cụm từ “ngày nghỉ lễ” (ngày đèn đỏ) là cô học được ở trong TV, nói như vậy văn minh hơn nhiều so với trước kia.

- Không có.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ny Cát Sa ửng đỏ.

- Vậy chẳng lẽ là mang thai sao?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc thốt lên.

-...

Khóe mắt Ny Cát Sa co giật một cái, lập tức giơ tay gõ đầu cô gái tóc hồng, tức giận đáp:

- Nói bậy bạ gì đấy, ta thậm chí còn chưa từng chạm tay đàn ông nữa là!

Bạn cần đăng nhập để bình luận